Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 448: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (2)
Lời nói có chút trống rỗng, nhưng cũng may trên số điện thoại không có ghi chú. Phó Thắng Nam hẳn sẽ không đoán được đây là Cố Diệc Hàn.
Cũng may anh không hề hỏi nhiều, chỉ ôm lấy tôi, giọng nói dịu dàng: “Đi tắm rồi ngủ sớm chút đi eml”
Tôi gật đầu, tiện tay ném điện thoại sang một bên, đi vào phòng tảm.
Thời điểm đi ra, Phó Thắng Nam đã nằm trên giường, vết thương sau lưng hồi phục không tồi. Tôi lau tóc xong liền ngồi lên giường, lấy cuốn sách trên tay anh đi.
Tôi lại gân anh nói: “Đừng đọc sách trên giường, giường là nơi để ngủ.”
Anh nhìn qua, đôi mắt trong trẻo dừng trên mặt tôi. Quan sát từ phạm vi gần như vậy, tôi mới thấy đôi mắt anh sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, yết hầu…
Tiếp tục nhìn xuống, tôi không khỏi nuốt nước miếng, cảm thấy giọng mình hơi khàn đi, vội dời mắt khỏi, ho khan một tiếng nói: “Ngủ sớm chút!”
Lui vào trong chăn, nghe tiếng anh tắt đèn, nằm lên trên giường, tôi cảm thấy cơ thể mình hơi nóng lên.
Đột nhiên bị anh ôm lấy, tôi dựa sát vào anh, ngửi mùi hương trên cơ thể anh. Gần đây hình như anh không hút thuốc, mùi trên người rất dễ chịu.
“Phó…” Tôi hơi căng thẳng nằm trong lòng anh, buột miệng nói: “Phó Thảng Nam, anh đang cai thuốc sao?”
Anh nhích lại gần tôi, vươn tay nâng cảm tôi. Chỉ nhờ vào ánh sáng mong manh ngoài cửa sổ,
tôi vẫn có thể thấy được gương mặt anh tuấn cùng đôi con ngươi đen như mực của anh.
“Đã lâu rồi chúng ta không làm chuyện đó nhỉ?” Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
Tôi hơi ngẩn người, cứ thế ngơ ngác nhìn anh, bất giác “ừm” một tiếng.
Vừa kịp phản ứng lời anh nói là gì, gương mặt tôi không khỏi nóng ran, nhìn anh, giọng lí nhí: “Anh có thể chứ?”
Ngày hôm sau.
Thủ đô cảnh sắc xinh đẹp, gió Bắc thổi tới, lạnh thấm tận xương, khi tỉnh lại tôi vẫn còn nằm trong lòng Phó Thẳng Nam.
Ngắm gương mặt say ngủ của anh, mày kiếm mắt sáng. Thuở nhỏ thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, cứ cảm thấy gương mặt này không khác gì những hiệp khách hành tẩu giang hồ.
Anh tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, tôi không phản ứng kịp, hơi sửng sốt, cười nói: “Anh tỉnh rồi!”
Anh “ừ” một tiếng, giọng nói trầm ấm, ôm tôi
thủ thỉ: “Tuyết rơi rồi, ngủ thêm một chút”
Tôi gật đầu, nhưng lại không ngủ được. Nhìn trần nhà, tôi nghĩ, nếu về sau sáng nào tỉnh dậy cũng có thể thấy anh bên cạnh, vậy thật sự rất đáng chờ mong.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, không thể tiếp tục nằm trên giường. Tôi rời giường, chợt nghe được tiếng cười của trẻ nhỏ ở dưới nhà.
Là Tuệ Minh, tôi không khỏi bước tới ban công. Thấy bé con đang chơi ném tuyết với Phó Bảo Hân, một già một trẻ, hành động lại không có gì khác biệt. Hai người mặc áo bông dày, liên tục nặn những quả bóng tuyết nhỏ, ném qua ném lại.