Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 447: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (1)

Đêm giao thừa.

Thủ đô bất ngờ rơi tuyết lớn. Bởi vì mối quan hệ của Phó Bảo Hân, bà ta không thể đến nhà họ Mạc. Cho nên nhà họ Mạc với Phó Bảo Hân đều đến biệt thự của chúng tôi.

Bận rộn cả một ngày trời mới được ăn tối. Màn đêm đã dần buông xuống, bụng của Mạc Thanh Mây cũng to lên, cũng thèm ăn hơn.

Cô ấy trước giờ đều nói nhiều, miệng cạc cạc cứ nói mãi. Phó Bảo Hân chắc là ở một mình lâu rồi nên lại rất thích nghe cô ấy nói chuyện.

Lâm Uyên bận rộn gắp thức ăn cho mọi người, thúc giục dặn dò mọi người ăn nhiều chút.

Mạc Sính Đình thỉnh thoảng gắp thức ăn cho bà ấy, thỉnh thoảng lại bảo bà ấy ăn nhiều lên.

Tuệ Minh ăn cơm mà cứ luôn nhắc mãi đến pháo hoa: “Lát nữa phải đi xem pháo hoa, mẹ ăn nhanh đi, chúng ta cùng đi.”

Tôi gật đầu, trong chén có thêm một miếng thịt, ngước đầu nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Phó Thắng Nam. Anh cười nhẹ: “Thịt trong xương sống rất mềm, em ăn nhiều chút”

Tôi cười cười gật đầu. Mạc Thanh Mây nói nếu như trong lòng vui, thì nhất định phải đi theo con tim mình. Tôi thấy rất đúng.

Không kiềm được niềm vui trong lòng, tôi gắp thức ăn cho Phó Thẳng Nam, cười nói: “Anh ăn nhiều chút!”

Sau đó tôi cũng gắp thức ăn cho những người còn lại. Lâm Uyên với Mạc Đình Sinh nhìn nhau cười, rồi nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

Thời gian đúng lúc, người cũng đúng lúc, tiếng cười nói trong biệt thự, đã bao lâu không như thế này rồi.

Ăn cơm tối xong, Lâm Uyên với Phó P9 „ đuổi chúng tôi ra khỏi phòng bếp, bảo chúng tôi mau chóng ra ngoài sân nhà xem pháo hoa.

Thành phố phồn hoa, nếu không phải mỗi năm đón Tết, thì thủ đô sẽ không cho bản pháo hoa.



Cho nên, mỗi năm đến tháng giao thừa, pháo hoa vô cùng đắt. Mạc Thanh Mây ngước đầu nhìn bầu trời tuyết bay lất phất, khuôn mặt đầy sự ngây thơ: “Đợi lát nữa bản pháo hoa, em phải nghiêm túc cầu nguyện”

Hàn Trí Trung ôm cô ấy, bất giác khẽ cười: “Em có ước nguyện gì muốn thực hiện?”

Nghĩ một hồi, Mạc Thanh Mây nói: “Mong là cục cưng của chúng ta có thể khỏe mạnh”

Hai người nhìn nhau mà cười.

Quay đầu lại thấy Phó Thẳng Nam đang nhìn tôi, tôi bất giác mở miệng: “Anh có ước nguyện gì không?”

Anh cười nhẹ, lắc đầu: “Nếu thật sự phải nói ước nguyện, thế thì hy vọng chúng ta đều tốt đẹp”

Tôi cảm thấy ước nguyện này của anh qua loa quá rồi. Tôi bất giác bĩu môi, không hài lòng nói: “Đây có tính là ước nguyện gì chứ, anh cầu nguyện một cái đi”

Anh nghiêng mắt nhìn tôi, cười nhẹ nhàng, hỏi tôi: “Em có ước nguyện gì không?”

Tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Thế thì hy vọng chúng ta sau này sẽ có một cục cưng đáng yêu”

Anh nhìn tôi, lâu sau, mặt mày sâu xa như tranh.

“Bụp!” Pháo hoa bản lên trong không trung, đẹp đến khiến người ta khó có thể mở mắt.

Tôi vô thức ngước mắt nhìn pháo hoa, bất giác có chút kích động, kéo cánh tay Phó Thẳảng Nam nói: “Phó Thắng Nam, pháo hoa, pháo hoa, anh mau xem kìa”

Không kiêng dè anh, hai tay tôi chắp lại đan vào nhau, hướng về chỗ pháo hoa đang tách ra, bắt đầu nói: “Hy vọng chúng tôi có thể có một cục cưng đáng yêu”

Người lớn tuổi nói, có rất nhiều thần tiên ở bên đông bắc, tây bắc trên trời. Bọn họ vì nhau mà cách rất xa nhau, bởi vì cô đơn, nên họ luôn thích bắt lại những sao băng bay qua để chơi.

Có những sao băng, trong đó cất giữ nguyện vọng nhỏ bé của loài người. Các vị thần tiên tội nghiệp họ, nên sẽ giúp họ thực hiện nguyện vọng.

Cho nên rất nhiều người sẽ ước nguyện với sao băng, hy vọng thần tiên có thể bắt được sao băng mà đã được cầu nguyện.