Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 446: Yêu nhau lắm cản nhau đau (14)

Sở dĩ Phó Nam Oanh muốn tự sát là vì bị người ta cưỡng hiếp… Đã thế còn bị người ta làm hỏng mặt.

Bảo sao Trịnh Tuấn Anh lại nghĩ đến việc dùng axit sunfuric để tạt tôi, anh ta khinh thường việc dùng một cách tương tự để làm hại tôi mà chỉ muốn tôi chết mà thôi.

“Nhưng mà, những người kia không thù không oán gì với các anh, tại sao lại phải tàn nhãn như vậy?” Kể cả có thì nỗi oán hận đấy phải lớn đễn cỡ nào thì mới có thể ra tay nặng như thế?

Anh ta lắc đầu, khẽ thở dài: “Năm đó thủ đô loạn lảm, có rất nhiều cô gái vô tội giống Nam Oanh, thế lực của Mạc Đình Sinh rất lớn, ông ta còn vội vàng muốn tẩy trảng lại, nên cuối cùng đã đá rất nhiều đàn em thuộc các lĩnh vực khác nhau ra ngoài. Mấy người đó muốn trả thù nhà họ Mạc,

còn biết được rằng cô con gái của Mạc Đình Sinh đã bị thất lạc lâu năm cũng mới mười mấy tuổi, vậy là họ cứ thế nhảm vào các cô gái trẻ đi một mình để ra tay, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn”

Tôi cảm thấy chuyện như vậy thật sự không thể hiểu nổi, nổi giận: “Sao họ lại có thể làm vậy chứ?”

“Chính vì chuyện năm đó nên sau này Mạc Đình Sinh đã đi tìm con gái trong âm thầm, chỉ nghe ngóng chỗ này chỗ kia chứ không công khai việc tìm người nữa”

Tôi cũng hiểu được đại khái, vậy là Trịnh Tuấn Anh đã quy hết mọi trách nhiệm về việc này lên đầu Phó Thẳng Nam, vì anh không nghe điện thoại nên mới không đến cứu Phó Nam Oanh kịp thời.

Những cô gái bình thường gặp phải chuyện như vậy, dù có may mản sống sót thì cũng chẳng còn dũng cảm mà sống tiếp được nữa, huống chỉ mặt cô ấy còn bị phá hỏng nữa.

Cũng chính vì thế mà cuối cùng Phó Nam Oanh đã chọn cách tự sát, đối với cô ấy mà nói thì đó cũng chính là sự giải thoát.

Nhưng đối với Trịnh Tuấn Anh và Phó Thẳng Nam thì đó lại là một ác mộng mà cả đời hai người sẽ chẳng bao giờ quên nổi.

Dọc đường đi về bệnh viện chúng tôi đều im lặng, bên phía bệnh viện kiểm tra cho Phó Thắng Nam, không có vấn đề gì.

Mạc Đình Sinh dứt khoát đặt vé bay về thủ đô, chắc vì sắp được về nên Lâm Uyên cực kỳ vui vẻ, bà ấy đã nấu rất nhiều đồ ăn ngon mang đến.



Mấy ngày qua Mạc Đình Sinh và Lâm Uyên hầu như toàn ở lại bệnh viện ăn với tôi.

Lâm Uyên thường nói là nhiều người ăn với nhau mới vui.

Có lẽ vì mấy ngày vừa rồi tôi ăn nhiều hơn bình thường nên cứ có cảm giác mình béo lên rồi thì phải.

Lúc ăn tối, Lâm Uyên nói: “Ngày kia là giao thừa, mẹ bảo La Linh chuyển bị đồ đạc xong rồi, đồ ăn cũng đã mua đủ. Mẹ nghe ngóng, nghe nói vùng Hoàng An thích ăn món trứng cuộn thịt, dưa khô và khâu nhục, đấy đều là sở trường của La Linh đấy”

Nói đến đó, bà ấy nhìn về phía Phó Thẳng Nam, vẫn vui vẻ như cũ: “Tổng giám đốc Phó, bình

thường người thành phố Giang Ninh các cháu thích ăn gì thế?”

Phó Thắng Nam ngừng lại một lát, có lẽ vì ban ngày mới gặp Trịnh Tuấn Anh xong nên cảm xúc của anh không ổn lắm, cứ ngồi yên suốt.

Anh ngẩn ra, thậm chí còn chẳng nghe thấy Lâm Uyên đã nói gì.

Tôi phải huých tay anh ấy, thì anh ấy mới hoàn hồn lại, khó hiểu nhìn tôi rồi sau đó còn ngẩn mặt ra hỏi: “Sao thế?”

Lâm Uyên xấu hổ cười nói: “Tổng giám đốc

Phó, tết ở thành phố Giang Ninh có gì đặc biệt không?”

Anh lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Không có gì, vẫn giống bình thường thôi”

Lâm Uyên ngân ra, không hỏi thêm gì nữa.

Mạc Đình Sinh gắp thêm đồ ăn cho Lâm Uyên, ý là bảo bà yên tĩnh ăn cơm.

Ăn cơm xong, không khí vốn còn đang khá vui vẻ lại trở nên hơi xấu hổ, Phó Thắng Nam cứ thầm nghĩ gì đó mãi.

Vì sắp phải quay về thủ đô rồi nên bây giờ Phó Thẳng Nam xuống giường một lúc cũng không sao, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh cũng quay về khách sạn.

Tôi ở lại trong viện với Phó Thắng Nam, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh rời đi. Phó Thảng Nam gọi điện cho Trần Văn Nghĩa, nói chuyện công việc.

Tôi lẳng lặng ngồi một bên, đợi anh ấy nói chuyện xong thì đã khoảng nửa tiếng sau rồi.

Anh cúp máy, khẽ nhíu mày rồi lấy quyển sách



trên tay tôi, nhìn tôi rồi khế nói: “Trân Văn Nghĩa đã mua loại thuốc mỡ tốt nhất rồi, chúng ta về dùng, chắc chẳng bao lâu thì sẽ bình thường thôi”

Thấy ánh mắt anh ấy đang nhìn vào mặt mình, tôi mới nhận ra là anh ấy đang nói đến vết sẹo trên mặt tôi.

Tôi khế lắc đầu, mỉm cười: “Không sao đâu, không có gì đáng ngại cả”

Anh nhấc tay lên, cực kỳ dịu dàng.

Tôi kéo anh ấy, nói: “Lát nữa bác sĩ đến thay thuốc là có thể ngủ được rồi”

Anh mỉm cười, kéo tôi vào lòng rồi nói: “Anh đã khỏe lắm rồi, em đừng lo.”

Sao lại không lo được chứ, mặc dù ở trên lưng, nhưng dù sao cũng là vết sẹo rất lớn, dù không nhìn thấy thì vẫn tính là có một vết sẹo rồi.

Nghĩ đến chuyện lúc chiều, tôi quay sang nhìn anh ấy, nói: “Có phải là anh vẫn chưa yên tâm về chuyện của Trịnh Tuấn Anh không?”

Anh ngẩn ra một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, anh đánh tiếng với phía nhà giam rồi, không có gì đâu”

Tôi gật đầu, không biết làm gì nữa, lại nhìn anh ấy rồi hỏi: “Nếu như anh không muốn chấp nhận chuyện của Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh thì em sẽ không qua lại với họ nữa.”