Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 449: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (3)

Trân Văn Nghĩa đưa cho tôi một chai nước, nhìn tôi nói: “Bà chủ, đến giờ lên máy bay rồi.”

Tôi nhìn về phía cửa vào, đã có người lục tục lên máy bay, đành nói vào điện thoại: “Mình nhất định sẽ quay về trước khi cậu sinh em bé, phải lên máy bay rồi, mình cúp máy trước.”

Dắt Tuệ Minh lên máy bay, Trần Văn Nghĩa nhản tin cho Phó Thắng Nam, sau đó nhận chăn từ tiếp viên, đưa cho tôi và Tuệ Minh, nói: “Sáng nay dậy sớm, bốn tiếng nữa máy bay mới hạ cánh, hai người ngủ một giấc đi”

Tôi khế cười, nhìn anh ta nói: “Trần Văn Nghĩa, trước kia tôi từng nghe anh đã kết hôn, hai người có con chưa?”

Anh ta gật đầu, nhìn tôi nói: ‘Bà chủ, chúng tôi có con”

Câu trả lời này thật đứng đắn!

Thấy anh ta cẩn thận đắp chăn cho Tuệ Minh, lại chỉnh dáng nằm phù hợp cho bé con, tôi cảm thấy người đàn ông này ở nhà chắc chắn cũng chăm sóc vợ con mình rất ân cần.

Không khỏi nói: “Trần Văn Nghĩa, vợ con anh đều ở thủ đô sao?” Trước kia hình như nghe nói bọn họ sống ở Giang Ninh, bây giờ công ty chuyển đến thủ đô, hẳn là bọn họ cũng chuyển nhà đến thủ đô.

Anh ta gật đầu: “Vâng!”

Vậy tốt rồi!



Vốn muốn trò chuyện thêm với anh ta, nhưng tôi phát hiện người này cực kỳ ít nói.

Gần đây chất lượng giấc ngủ của tôi không tối, ngủ một lúc, lại dậy ăn chút đồ ăn và trái cây, không bao lâu đã tới nơi.

Xuống máy bay, Trần Văn Nghĩa đưa tôi và Tuệ Minh về thẳng biệt thự lúc trước. Thấy dì Triệu, tôi không khỏi ngẩn người. Nhiều năm không gặp, mái đầu của bà ấy đã đầy tóc bạc.

Thấy tôi về, bà ấy cười nói: “Cậu chủ nói cô về đây, để người khác phục vụ sợ cô không quen nên mới gọi tôi tới đây phụ giúp cô mấy ngày”

Nói xong liền nắm tay tôi: ‘Mấy năm không gặp, Xuân Hinh gầy đi rồi”

Trong lòng tôi rất vui mừng sung sướng, nhiều năm không gặp, lại không nói nên lời thân thiết.

Dắt Tuệ Minh tới giới thiệu với dì Triệu, bà đã lớn tuổi, ôm Tuệ Minh hơi khó khăn, chỉ nắm tay bé con ngảm nghía, muốn nói lại thôi. Tôi biết ý của bà, nhưng cũng chỉ cười khẽ.

Sắp xếp xong xuôi, Trần Văn Nghĩa liền rời khỏi, dì Triệu vẫn kéo tôi đến trò chuyện. Dì kể rằng những năm tôi rời đi, Phó Thảng Nam cứ cách một thời gian sẽ về đây, say trong men rượu một đêm, hôm sau lại chạy về thủ đô làm việc. Dù mệt mỏi vẫn không có cảm giác gì. “. `… Lâu lâu anh lại ra nghĩa trang, có nhiều lúc đi cả đêm, có nhiều lúc mưa to, sau khi trở về bị cảm nặng, dù vậy, anh vẫn cứ đi.

Tôi yên lặng nghe, dường như rất nhiều chuyện trong quá khứ, Phó Thắng Nam đều chưa từng đề cập.

Hàn huyên hồi lâu, ngày hôm sau, Hoàng Nhược Vi tới, đã gần một năm tôi chưa gặp cô ấy.

Cô ấy trông ngày càng chuyên nghiệp, vừa thấy tôi thì cười nhẹ nói đúng một từ: “Gầy!”

Tôi cười khẽ, đón cô ấy vào biệt thự. Dì Triệu pha trà, cô ấy nhìn tôi, mãi lâu sau mới hỏi: “Nghe nói Tưởng Vân Nam đã gặp chuyện.”