Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề
Chương 77: Khả Như rụt rè
Khả Như nhìn thấy sắc mặt đen ngòm của Trần Phán thì đâu có dám lại, cô nàng né người ra xa miệng vội hô lớn: “Chủ nhân hãy nghe Khả Như giải thích đi.”
“Ngươi nói cho rõ ràng vào.” Trần Phán gằn giọng nhấn mạnh.
Nếu như không giải thích rõ thì hắn sẽ chẳng màn quan tâm đến Khả Như là màu vàng hay đỏ mà sẽ ra tay tiễn đưa người về với hư vô, vĩnh viễn tan biến.
“Là do chủ nhân không cho Khả Như chơi điện thoại nên Khả Như mới tiện tay lấy con dao giấu đi để trêu chủ nhân một chút sau thì, sau thì_” Khả Như ban đầu lớn giọng càng về sau giọng điệu của cô nàng càng nhỏ dần đến cuối đã không thể nghe được nữa.
“Sau đó thì sao?” Trần Phán hỏi.
“Sau đó Khả Như chưa kịp giấu đi thì thấy bất thường, khi đó chủ nhân cũng tỉnh lại nên Khả Như muốn tiến lại gần không ngờ, không ngờ vô tình phát hiện ra một luồng hắc vụ đang lén lút muốn ám toán người nên lao tới ngăn cản ai dè, ai dè hổng có ngăn được.” Một câu giải thích Khả Như ngập ngừng đến mấy lần.
Trần Phán nghe xong nét mặt có phần giãn ra, hắn không phải tin tưởng Khả Như mà theo hắn hiểu biết với tích cách Khả Như mấy trò chơi dại như giấu đồ là có thể xảy ra, nếu cô nàng chỉ muốn đem giấu dao của hắn đi thì không có gì quá bất ngờ, nhưng lý do quan trọng nhất để hắn tin vào lời của Khả Như là vì trình của Khả Như không đủ.
Có thể khống chế đưa hắn vào mộng cảnh thực lực rất đáng gờm, thực lực Khả Như khi xưa còn may ra hiện tại cô nàng hoàn toàn không có bản lĩnh đó, nếu có hắn đã không giữ người ở bên cạnh rồi.
“Ngươi xác định được hắc vụ từ đâu đến không?” Trần Phán tiếp tục hỏi.
“Có, có!” Khả Như bay tới chỗ bàn làm việc tay chỉ vào cái trống đồng.
‘Là nó sao.'
Trần Phán đứng lên, mặt mày xây xẩm phải mất một lúc hắn mới khó nhọc đi tới quan sát cái trống, mặt trống đã bị người mở ra, mấy món đồ bên trong đang bị một đám vụ khí đen ngòm đang lượn lờ, còn tờ phong chú hắn đặt vào lúc trước nay đã bị cháy sém mất một mảng lớn.
“Là ngươi mở nó ra?”
“Phải chủ nhân, khi Khả Như mở ra thì nó đã như thế rồi không có gì thay đổi.”
“Ngươi không có chạm vào nó.” Trần Phán hỏi kỹ lại, nếu Khả Như chạm vào sẽ có chút rắc rối.
“Không có, Khả Như không dám.” Khả Như rụt đầu về sau đáp, cô đâu có dám chạm vào thứ đáng sợ như thế chứ.
Trần Phán mắt không rời khỏi đám vụ khí, khuôn mặt hiện rõ lên vẻ nghiêm trọng lại có chút phần do dự, mất một lâu sau lúc này hắn mới đưa tay lên nói một tiếng: “Dao!”
Khả Như hiểu ý đi lại lấy con dao gấp đưa qua, trần Phán nắm chặt con dao không do dự nữa trực tiếp rạch một đường lên lòng bàn tay, máu chảy ròng xuống sắc mặt Trần Phán càng thêm trắng bệch thể lực càng bị hao mòn, dẫu là vậy hắn không một phút chần chừ nhỏ từng giọt máu vào bên trong trống đồng.
Vụ khí vờn quanh khi tiếp xúc với máu của Trần Phán thì giãy giụa đau đớn muốn thoát ra, thế nhưng Trần Phán đâu có dễ cho bọn chúng thực hiện được ý đồ, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại huyết dịch rơi xuống dần kết dính tạo thành một tấm lưới bao trùm toàn bộ mặt trống, khóa chặt không cho thứ đó thoát.
Trần Phán thành công vây bắt vụ khí, khi hắn nghĩ rằng mình sắp thông qua vụ khí truy tìm ra được kẻ chủ mưu phía sau thì biến cố lại xảy đến.
Không rõ nguyên nhân gì vụ khí bên trong bỗng bùng lên một ngọn lửa đỏ rực trông rất nóng thế nhưng xung quanh ngọn lửa bốn bề lại xuất hiện một lớp băng mỏng, ngọn lửa bùng lên càng lúc càng mạnh đến khi vụ khí bị đốt cháy toàn bộ thì cái trống đồng lẫn cái bàn và cả bàn tay của Trần Phán đều bị một tầng băng che phủ.
Sau đó một tiếng ‘rắc' vang lên cái trống vỡ ra thành từng mảnh nhỏ các đồ vật bên trong nát ra đến không thể nát hơn được hơn, cái bàn xấu số cũng chung chịu số phận bị phá hủy đi một cách không thương tiết.
Trần Phán khi này từ từ mở mắt, sắc mặt hắn cực kì khó coi, bàn tay giờ đã tím ngắt tê rần không thể cử động, hắn phải nắm chặt lấy cổ tay dùng lực khống chế mới có thể ngăn được sự lan tràn của hàn băng.
Khả Như một bên thấy Trần Phán thất bại bị trọng thương bèn nhanh bay qua, chỉ thấy cô nàng mở miệng hà mấy hơi thì vết băng sương đã biến mất cánh tay Trần Phán đã trở nên hồng hào như xưa.
“Chủ nhân, người không sao chứ?” Khả Như một mặt quan tâm lên tiếng hỏi han.
“Không có việc gì?” Trần Phán co duỗi các đầu ngón tay một chút rồi mệt mỏi đi lại ngồi lên trên giường.
Khả Như thấy dáng vẻ Trần Phán liền biết chủ nhân của mình đang không vui nên không muốn lên tiếng quấy nhiễu nhưng khi cô nhìn vào cái trống vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất thì không nhẫn nhịn được tò mò hỏi: “Chủ nhân cái trống này tính sao?”
Trần Phán suy nhược yếu ớt bảo: “Dọn dẹp đi!”
“Chủ nhân cứ nằm trên giường nghỉ ngơi mọi chuyện còn lại cứ để cho Khả Như lo.” Khả Như làm bộ động tác xắn tay áo sau đó hì hà hì hục tích cực dọn dẹp lại toàn bộ căn nhà.
Trần Phán nhìn Khả Như mà lắc đâu, hắn còn lạ gì Khả Như nữa, cô nàng có khi nào lại ngoan ngoãn chăm chỉ như vậy bao giờ, đây là đang làm cho hắn xem, đang cố chuộc lỗi lại việc muốn giấu con dao của hắn.
Trần Phán thật ra không có giận gì, hắn không nhỏ nhen đến nổi chỉ vì mấy con dao mà giận, có điều hắn phải nghĩ cách trừng phạt Khả Như nếu không cô nàng về sau sẽ lại càng thêm hư hỏng mà vấn đề này cũng phải về sâu hẳn tính, giờ hắn cần tìm ra kẻ đã ám toán bản thân là ai.
Suy nghĩ một lúc Trần Phán chỉ nghĩ tới được một người đó là Tôn Diệp, người này lúc trước ra tay bắt hắn khi đó hắn không kịp phong tỏa ngôi nhà, bây giờ hắn lại bị tấn công mọi thứ thật quá trùng hợp, chuyện Tôn Diệp bắt hắn đã rất đáng ngờ nay lại thêm chuyện này hắn đây không muốn nghĩ tới đối phương cũng không được.
Người đã tìm ra nhưng đối sách hiện tại nên làm gì mới tốt?
Ngẫm nghĩ đối sách ứng phó một hồi lâu Trần Phán cảm thấy thật chán nản, trạng thái bình thường hắn cùng Khả Như gộp vào cũng không đánh lại người ta, nếu dùng toàn lực may ra có thể đánh cho đối phương trọng thương, chỉ là đánh trọng thượng thôi muốn tiêu diệt khả năng là không cao.
Từ lần gặp mặt trước Trần Phán cảm nhận được sự quen thuộc cùng sự chán ghét từ trên người Tôn Diệp, khi trở về hắn đã nghĩ mãi cuối cùng đã nghĩ ra được một số thứ, nếu hắn đoán đúng việc tiêu diệt Tôn Diệp e rằng không thể, thế thì đánh đấm làm gì cho mệt thân.
Dẫu vậy Trần Phán không định cho qua chuyện này, hắn muốn xuất thủ dạy tên đó một bài học.
Nghĩ ngợi hồi lâu Trần Phán nghĩ ra mấy cách khá khả thi, khi này cổ họng hắn cảm thấy khô khan nên muốn ngồi dậy đi uống chút nước, có điều chưa kịp đi thì đã thấy Khả Như từ xa tiến lại trên tay còn mang theo một ly nước ấm, rất ấm có cả hơi nước ở trên đó nữa là.
"Chủ nhân, người uống chút nước cho khỏe người, Khả Như đang nấu ăn bên trong lát sẽ ra món ngay." Khả Như ân cần vừa nói vừa đưa ly qua.
Trần Phán không nhận, mặt có phần nhăn lại không tin tưởng hỏi: "Người nấu ăn?"
"Khả như học trên mạng được mấy món ngon lắm." Khả Như cười tươi đáp, chỉ là cô nàng sực nhớ ra điều gì đó người lui nhanh về sau nụ cười trên môi cũng trở nên vô cùng gượng gạo.
Trần Phán khi tỉnh đã loay hoay tìm cái điện thoại lại chẳng thấy đâu, giờ không cần nghĩ hắn cũng biết là do Khả Như lấy, Trần Phán không vui khi Khả Như cầm điện thoại như thế nhưng hắn không có lên tiếng trách mắng mà mệt mỏi chỉ vào ly nước trước mắt: "Thêm nước lạnh vào, nóng như thế làm sao uống."
"Đúng vậy, chủ nhân nói rất đúng." Khả Như nhạy đi pha nước cho nguội lại rồi lần nữa đưa qua.
Trần Phán đón lấy uống một ngụm vào liền cảm thấy cả người khỏe hơn không ít, uống xong Trần Phán đưa ly cho Khả Như dọn còn bản thân thì ngả người nằm dài xuống giường hưởng thụ.
Cảm giác có người chăm sóc thật thoải mái, những lúc mệt mỏi nằm lì trên giường được người tới tận nơi phục vụ thì còn gì bằng.