Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề
Chương 76: Kí ức hiển hiện.
Kể từ ngày Chi sinh ra đến nay đã được ba năm, gia đình nhỏ Trần Phán luôn đầm ấm dù có chút cãi vã nhưng đó chỉ là gia vị cho cuộc sống thêm phần sinh động, tất nhiên Trần Phán luôn phải lên tiếng xin lỗi, dẫu như thế hắn vẫn cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trên trần đời.
Hôm nay là một ngày cực kì đặc biệt, là ngày sinh của hắn, tuy nhiên sinh hoạt thường ngày của Trần Phán chẳng có gì thay đổi, sau khi thức dậy vệ sinh cá nhân, ăn một bữa sáng thịnh soạn do Tuyết chuẩn bị, đến khi chào tạm biệt hai mẹ con để lên xe đi làm thì hắn lại không nỡ.
Trần Phán luyến tiếc không thể rời khỏi bóng hình của hai mẹ con, không thể kìm được lòng mình hắn tiến tới đặt nhẹ một hôn lên trán của Tuyết, tay xoa đầu nâng niu đứa con gái bé bỏng trong lòng.
“Chồng kì quá con còn ở đây, chiều nhớ về sớm em chuẩn bị bánh sinh nhật cho chồng rồi, nhớ đó hôm nay có thưởng.” Tuyết có phần thẹn thùng ngón trỏ đẩy nhẹ vào ngực Trần Phán lên tiếng.
“Ừ!” Trần Phán ngập ngừng gật đầu cắn răng xoay người rời đi.
Lên xe hắn không đi tới công ty mà đi vào một làn đường cao tốc chạy về hướng nhà máy nước xử lý nước Tân Tinh.
Nhà máy nước xử lý nước Tân Tinh do công ty Thanh Trí đầu tư, xây dựng nhằm mục đích phục vụ cho các hộ hoạt động sản xuất kinh doanh làng nghề của địa phương, thời điểm hiện tại đã có trên 100 hộ đang hoạt động, sản xuất kinh doanh tại đây, có điều những hộ kinh doanh này đến tận bây giờ đều xử dụng nguồn xử lý nước riêng chứ không có một người nào có thể dựa dẫm vào được nhà máy nước Tân Tinh cả.
Nhà máy Tân Tinh từ khi hoàn thành đến nay chưa từng một ngày được đưa vào sử dụng, nguyên nhân không rõ, có người nói do bên trên tất trách, nhưng phần nhiều lời đồn thổi nguyên nhân là vì nơi đây âm khí vây quanh người có đi vào mà không có đi ra nên nó mới bị phong bế trở thành nhà máy xử lý nước bỏ hoang ngốn tiền nhất trong thành phố.
Vấn đề có âm khí hay không Trần Phán không quan tâm, thứ hắn quan tâm là ngày đó Khả Như từng nói với hắn ‘ Công ty xử lý_’ nếu như hắn đoán không nhầm thì Khả Như muốn nói với hắn chính xác phải là ‘Công ty Thanh Trí, nhà máy nước Tân Tinh.’
Không chỉ có như vậy, càng thú vị hơn nữa khi địa điểm sáu sự kiện hắn gặp phải nếu nối lại với nhau sẽ tạo ra một hình ngôi sao sáu cánh với các điểm sự kiện là đỉnh của ngôi sao, vẽ ra một đường tròn có viền đi qua hết tất cả các đỉnh ta sẽ có tâm hình tròn là chính địa điểm nhà máy nước.
Dù là Khả Như hay những manh mối đến từ sự kiện quái dị thu được mọi chuyện đều ám chỉ hướng tới nhà máy bị bỏ hoang kia, Trần Phán có dự cảm đáp án cho tất cả thắc mắc của hắn trong những năm qua đang ở trong đó.
Trần Phán chạy tới nhà máy nước trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, hắn cảm nhận được có thứ gì đó đang theo dõi, đang giám sát nhất cử nhất động của bản thân, càng tiến đến gần nhà máy cảm giác càng thêm mãnh liệt.
Trên đường cao tốc tim Trần Phán đập nhanh lên một nhịp, hắn có một dự cảm chẳng lành nên vội tập trung tinh thần lên thì chỉ thấy chiếc xe ở phía trước không hiểu lý do gì lại bỗng nhiên dừng lại.
Trần Phán nhanh tay đập phanh bẻ tay lái thành công thoát khỏi va chạm với xe ở trước, chưa kịp vui mừng một chiếc xe khác ở phía sau lao tới tông mạnh vào xe của hắn, lực cú tông mạnh mẽ khiến Trần Phán xoay vòng vòng dù có thắc dây đai an toàn cũng chẳng có mấy tác dụng.
Ngực hắn đập mạnh vào vô lăng, đầu va mạnh cửa kính ngất lim trong giây lát, phải mất một lúc sau Trần Phán mới từ từ tỉnh lại, mở cửa xe rời khỏi ghế lái đi ra ngoài, máu trên đầu chảy ròng chảy vào mắt khiến cảnh vật ngổn ngang xung quanh trở thành một màu đỏ thẩm, mờ nhòa.
Trần Phán thẩn thờ đi về phía trước dù bên tai là tiếng nổ rầm vang do xe bốc cháy cũng không làm hắn để ý, đi về phía trước hắn lấy thân thể chặn đầu một chiếc xe hơi, khi người trong xe đi ra quan tâm muốn dẫn tới bệnh viện thì bị hắn cho một cú đấm mạnh ngã nhào ra đường.
Trần Phán cướp xe tiếp tục hướng tới nhà máy nước Tân Tinh mà đi, có thứ gì đó đang kêu gọi hắn đến, đi được một đoạn phía sau xe xuất hiện mấy chiếc xe cảnh sát đuổi tới yêu cầu hắn dừng lại để kiểm tra giấy tờ thế nhưng Trần Phán không dừng, hắn biết hiện tại không thể dừng.
Có điều tốc độ xe của Trần Phán không nhanh bằng người ta, chỉ chút ít nữa thôi sẽ bị tóm khi đó không muốn dừng cũng phải dừng lại, trong tình thế khó xử này ở bên lề phải bỗng xuất hiện một lối đi trông rất vắng vẻ, rất âm u.
Thấy lối đi đột nhiên xuất hiện Trần Phán có linh cảm đây là thoát giành riêng cho bản thân nên nhanh bẻ lái qua đi vào đoạn đường vắng thành công cắt đuôi cảnh sát, những người cảnh sát đó thế mà lại không dám đi vào đây chỉ có thể dừng ở bên ngoài.
Đi theo đường vắng không bao lâu Trần Phán đã nhìn thấy được nhà máy nước ở trước mặt, có điều ở ngay chỗ cổng chính hiện tại có rất nhiều người đang đứng chặn đường, ở đó có sếp Phùng, có ông bác bảo vệ, có hàng xóm, có cảnh sát, còn có cả Tuyết và đứa nhỏ Chi.
Trần Phán khi thấy Tuyết thì nhấn phanh dừng xe, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp nhìn về những người trước mặt.
“Về nhà với em đi chồng.” Tuyết đi lên phía trước dang hai tay ra, sau đó Chi và những người khác cũng tiến lên.
Trần Phán cười cười nhưng hai hàng nước mắt lại tuôn rơi, lùi xe ra sau hắn nhìn về Tuyết thì thầm: “Xin lỗi, anh không thể.” Đạp mạnh chân ga Trần Phán tiến nhanh tới tông mạnh vào những người ở trước mặt, xe phá đi cánh cổng thành công tiến vào bên trong nhà máy.
Trong không gian tối tăm, lạnh lẽo Trần Phán lạc lỏng đứng yên ở đó, hai hàng lệ vẫn còn vương vấn chỉ là sâu trong đôi mắt kia có phần vô cảm hơn trước, nét mặt thất thần hắn ngẩng đầu mệt mỏi thốt lên: “Ra đi!”
Huyết sương vờn quanh trong không gian vô tận, huyết sương động lại hình thành một người, hình dáng người này từ đầu đến cuối không khác gì Trần Phán ngoài trừ đôi mắt đen tuyền như thâm uyên không có một điểm sáng.
“Đau khổ làm gì, mộng ảo chỉ là mộng ảo không thể thành hiện thực được.” Trần Phán mới xuất hiện lên giọng nói, nhấc chân bước đi, từng bước chân làm cho không gian xung quanh rung lên dữ dội như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Đôi khi biết là mộng ảo nhưng người ta lại không thể thoát ra được, không phải sao?” Trần Phán mệt mỏi hỏi có điều hắn chẳng mong chờ gì đối phương sẽ trả lời.
“Ta không hiểu, cũng không cần hiểu, ta chỉ muốn hoàn thành giao ước của mình mà thôi, ngươi nên nhớ kỹ điều đó.”
Đi tới gần bên, lúc này ngay tại lồng ngực Trần Phán mới xuất hiện kia sáng rực huyết quang, ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi, qua một lát ánh sáng dịu đi, Trần Phán với đôi mắt đen tuyền đã biến mất ở đó chỉ còn có một viên đá thô ráp màu đỏ lơ lửng giữa không trung.
Trần Phán tay run nhè nhẹ nhấc lên: “Ta sẽ không bao giờ quên.” Ngón tay co lại, hắn nắm chặt lấy viên đá trong tay.
Từ từ mở mắt ra, đầu Trần Phán đau như búa bổ thế nhưng hắn không quan tâm lắm đến cơn đau của mình mà trước tiên vội ngồi dậy quan sát tình hình xung quanh, chỉ thấy bản thân hiện tại đang ở trong căn nhà quen thuộc, Khả Như một bên lo lắng bay lượn tới lui miệng thì liên tục lẩm nhẩm: “Chết rồi, chết rồi, làm sao đây, làm sao đây_”
“Ai chết?”
“Chủ nhân sắp chết rồi chứ ai, Khả Như bây giờ phải làm sao đây?”
Khả Như vô thức đáp lại khi phát hiện ra điều không đúng thì chậm chạp quay đầu, mắt chạm mắt Khả Như nhìn thấy Trần Phán ban đầu vui mừng khôn siết muốn nhào tới nhưng sau đó lại lui về cả người hơi run lên nhè nhẹ.
Trần Phán nhíu mày nghi hoặc; “ Sao thế?” Phản ứng của Khả Như như rất không đúng.
“Chúc mừng, chúc mừng chủ nhân đã tỉnh.”Khả Như ngập ngừng nói không rõ câu.
Trần Phán cau mày càng sâu, khi này hắn mới bắt đầu cẩn thận nhìn mọi thứ xung quanh, mọi thứ trong nhà bừa bộn ngổn ngang, nhất là đủ đồ chứa vật lưu niệm của hắn đã bị người mở tung, đồ vật bên trong rơi rớt đầy nhà, trên bàn làm việc một cái trống đồng dát vàng dửng dưng nằm đó, còn các đồ khác đều đã bị đẩy ra ngoài.
Khi thấy cảnh này sắc mặt Trần Phán liền trầm xuống, bỗng Trần Phán nhớ tới chuyện trước khi bản thân rơi vào mộng cảnh, lúc đó hắn thấy Khả Như cầm trên tay con dao rất quen thuộc.
Kí ức ùa về, sắc mặt Trần Phán dần đen lại: “Khả Như qua đây!” Hắn ngoắc tay bảo người tiến gần về phía mình.