Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề
Chương 75: Chuyện quỷ dị.
Trần Phán không quan tâm Thu Thủy có bạn trai hay không, thứ hắn quan tâm là ba tháng trước.
Ba tháng trước Khả Như nghỉ làm, ba tháng trước Thu Thủy chuyển nhà, tất cả đều là trùng vào ngày ba tháng trước.
Khi đó hắn nhớ Thu Thủy đang tính quyến rũ hắn, Khả Như đang định nói cho hắn chuyện rất quan trọng, sau thì hắn chẳng nhớ được gì, điều này khiến Trần Phán bức bối trong lòng, hắn cảm thấy vào ngày ba tháng trước chắc chắc có chuyện xảy ra, có điều là chuyện gì hắn không biết.
Nhớ nhớ quên quên Trần Phán khó chịu vô cùng, hắn muốn biết rõ đã xảy ra vấn đề gì, vì lẽ đó hắn đã lén gọi điện cho hai người kia nhưng không thành, số máy không khả dụng, hai người họ đã thay số khác.
Không bỏ cuộc Trần Phán liên tiếp tìm cách để liên lạc với họ tiếc rằng không được, hai người đó cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, có cố mấy cũng vô ích.
Không tìm được người Trần Phán cũng không có cách, hắn đem chuyện giấu vào trong lòng coi như đây là bí mật của riêng của bản thân.
Sau một năm tình trạng bệnh của Trần Phán đã đỡ hơn rất nhiều, không còn lúc nhớ lúc quên nữa cả những cơn ác mộng cũng đã không còn xuất hiện, cuộc sống có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn khi có vợ đẹp con thơ, công việc ổn định.
Vào một ngày nghỉ, Trần Phán như thường ngày chở gia đình của mình đi chơi, đến khi về nhà thì sắc trời đã khuya mà đường lại bị tắc nên Trần Phán quyết định đi theo đường vòng.
Đường vòng dù dài hơn thế nhưng vắng người, đường ngắn tắt đường thì còn không bằng đường dài vắng người dễ nhấn ga tăng tốc, đi đường về nhà còn nhanh hơn nhiều.
Trần Phán hôm nay hơi mệt nên muốn về nhà ngả người nghỉ ngơi sớm, đập lên chân ga hắn tăng tốc thêm một chút, chỉ là chút ít tăng ga thế nhưng chuyện cũng vì chút ít này mà đến.
Phía trước đầu xe không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, vì đang tăng tốc Trần Phán không kịp phanh đến khi xe tông vào người đó được một đoạn thì xe mới chịu dừng lại.
Trần Phán hoảng hốt chạy xe khỏi xe nhìn về phía sau muốn đưa người đi bệnh viện, thế nhưng hắn nhìn tới nhìn lui cũng không thể nhìn thấy ai ở trên đường cả.
Gió nhẹ nhàng khẽ thổi đến, Trần Phán cả người lạnh toát, hắn rõ ràng thấy có người còn cảm nhận được chiếc xe va vào đồ vật, mọi thứ quá rõ ràng sao giờ lại chẳng thấy gì.
Trần Phán không tin đi qua tìm kiếm, có thể người bị đẩy ra đâu đó đang hấp hối chờ hắn cứu đây.
“Chồng đang làm gì vậy?” Tuyết bế Chi đi ra khỏi xe một mặt khó hiểu hỏi.
Trần Phán nhìn Tuyết không chắc lắm hỏi lại: “Em có thấy người mới bị xe tông hay không?”
“Có ai sao?” Tuyết nghi hoặc.
“Không có ai?”
“Không có!” Tuyết lên tiếng khẳng định.
Trần Phán gảy đầu, hắn đi lại chỗ đầu xe thì không phát hiện ra vết tích va chạm, đầu xe nguyên vẹn từ đầu đến đuôi.
“Về nhà thôi chồng." Tuyết thúc dục, Trần Phán dẫu đầy đầu đều là dấu chấm hỏi nhưng hắn vẫn đi lên xe chở người về nhà.
Sáng sớm hôm sau Trần Phán ở công ty luôn lên mạng theo dõi tin tức, hắn muốn xem có ai bị tai nạn giao thông trên tuyến đường đó không, chờ đến một ngày trời Trần Phán không nhìn thấy tin gì liên quan.
Khi tan làm Trần Phán không về nhà ngay mà trước đi tới tuyến đường hôm qua nhìn ngóng một lượt, khi ánh chiều tà lặng xuống màn đêm bao phủ cũng không tìm được gì, lúc này Trần Phán mới chịu lên xe trở về.
Chuyện cứ thế qua đi, Trần Phán cũng dần quên được đi chuyện lạ thường này thì một sự việc li kì khác lại xảy ra.
Đó là một ngày mưa dầm, Trần Phán tăng ca nên về muộn, khi hắn tắt đèn muốn rời khỏi thì một tiếng khóc thúc thích vang lên.
Trần Phán hiếu kì nhìn về nơi âm thanh phát tới, ở đó một người váy đỏ đang ngồi xổm dưới gầm bàn, mặt úp xuống đầu gối, hai tay ôm chặt cẳng chân trông có phần đáng thương.
Trần Phán lòng lạnh xuống một nửa, hắn có dự cảm chẳng lành thế nhưng vẫn tiến lại lên tiếng hỏi: “Cô có sao không?”
Cô gái không trả lời Trần Phán, cô ấy vẫn cứ khóc, khóc mãi, chỉ là nước mắt cô gái không phải trong suốt mà nó có màu đỏ thẩm, mùi tanh như vị máu chảy xuống tạo thành một vũng máu nhỏ ngay tại vị trí cô gái đang ngồi.
Trần Phán mặt mày nhíu lại từng bước lui nhẹ ra sau, khi hắn muốn rời đi thì cô gái ngẩng đầu, khuôn mặt bê bết máu lộ rõ ra ngoài, cô gái môi mấp máy như muốn nói gì đó thế nhưng không nói thành tiếng hoặc là âm thanh quá nhỏ Trần Phán không nghe thấy.
Trần Phán hít lấy một hơi lạnh muốn tiến lại gần để nghe kỹ cô gái nói gì thì bỗng một bàn tay đột nhiên đập lên vai hắn, Trần Phán theo phản xạ quay lại, đồng tử mở rộng ánh lửa xanh lam ẩn hiện, tiếc thay mới nổi lên được một chút ánh lửa trong mắt đã bị một lực lượng nào đó ép xuống, tắt ngúm trong giây lát.
Trần Phán không rõ cảm giác vừa rồi là gì, trong lúc hắn còn đang nghi hoặc một người áo xanh đã đứng ra chiếu đèn pin lên mặt hắn hỏi: “Cậu Trần sao còn không về, đứng đờ người ở đây làm gì?”
Tinh thần tập trung lại Trần Phán nhìn kĩ về người trước mắt, đây là bác bảo vệ công ty, hắn và người này có quen biết, thật ra ai trong đây cũng đều quen bác ấy.
“Cháu tăng ca định đi về thì thấy cô gái này_” Trần Phán chỉ tay xuống dưới gầm bàn nhưng ở đó giờ trống trơn không có gì, vũng máu cũng đã biến mất không có chút tăm hơi.
“Thấy cái gì?”
“Không có gì?”
Trần Phán lắc đầu rời đi, chuyện lạ thường có vẻ ngày một càng nhiều Trần Phán bất giác nhếch môi nở ra một nụ cười đầy khó hiểu.
Sau đó không lâu ngày cuối năm đã đến công ty ăn tất niên tại một nhà hàng, trong bữa tiệc một người đồng nghiệp ngồi bên cạnh Trần Phán không biết là cố ý hay vô tình đã đổ đồ ăn lên người hắn, Trần Phán nhanh nhạy tránh khoát được nhưng không rõ vì sao bản thân lại khựa người để cho một ít đồ ăn bắn lên áo vest.
Người đồng nghiệp ríu rít xin lỗi, Trần Phán cũng không để ý xin phép mọi người đi vào nhà vệ sinh lau chùi vết bẩn.
Trong nhà vệ sinh vắng tanh ngoài Trần Phán ra chẳng có một ai, Trần Phán tiến lại chỗ cái gương lớn lấy nước rửa đi chỗ bẩn, khi này bóng đèn điện đột nhiên nhấp nháy mấy cái sau đó ổn định trở lại, có điều ánh sáng bây giờ yếu ớt vô cùng không được sáng như hồi vừa nãy.
Theo ánh đèn yếu đi Trần Phán trong gương đột ngột nghiêng đầu, hai mắt tuôn ra hai hàng dài nước mắt màu máu, ngón tay đẫm huyết dịch sậm màu điểm nhẹ lên mặt gương bắt đầu vẽ vời.
Trần Phán bên ngoài thẳng người, ánh mắt chăm chú nhìn về những hình thù được vẽ lên kia, hắn ở trong gương vẽ ra chính là một vòng tròn, bên trong là hình ngôi sao sáu cánh.
“Ý gì?” Trần Phán không hề sợ hãi, hắn thắc mắc hỏi người trong gương.
Trần Phán trong gương vừa định lên tiếng thì ánh đèn bỗng rực sáng, sếp Phùng từ bên ngoài tiến vào, mắt liếc nhìn bốn phía, miệng cười tươi nói: “Cậu đi sao lâu vậy, bên ngoài người người đều chờ câu ra kìa." Dứt lời sếp Phùng kéo Trần Phán rời khỏi nhà vệ mà không cần hỏi ý kiến của hắn.
Sự việc sau đó không có dừng lại, trái ngược chuyện li kì còn xuất hiện thêm ba lần khác nữa, dù là lần nào Trần Phán hỏi qua đối phương muốn trả lời thì hết người này đến người khác ngẫu nhiên hoặc vô tình đều sẽ xuất hiện khiến đối phương biến mất.