Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 74: Ký ức hỗn loạn.


Trong gần một năm làm hàng xóm với nhau Trần Phán cũng có phần nào hiểu biết với tính cách của Thu Thủy.

Thu Thủy khá nhút nhát lại sống nội tâm nên không có nhiều bạn bè, dẫu tính cách như thế nhưng cô nàng là một người khá tốt, rất thích giúp ngươi, sống biết trước biết sau, lễ nghi là không thiếu.

Có điều hôm nay cô ấy rất lạ, không chỉ nửa đêm gõ cửa nhà người khác mà trên người hiện tại chỉ mặc có mỗi một bộ váy ngủ thiếu vải, váy ngắn ngủn lộ ra cặp đùi mượt mà, nửa bờ ngực trắng ngọc đung đưa như muốn khiêu khích người khác phạm tội, còn cả bờ eo thon gọn cuốn hút nhìn thôi là đủ muốn kéo vòng eo đó vào người.

Trần Phán nhìn theo kiểu nào cũng thấy bất thường, hắn cảm thấy đối phương đang muốn dụ dỗ hắn làm chuyện sai trái.

Thu Thủy thấy Trần Phán đi ra thì cười lên ngọt ngào: “Anh Trần, anh qua giúp em sửa cái ống nước được không, ống nước bên nhà em bị vỡ rồi.”

Trần Phán xạm mặt: “Của tôi cũng sắp_ À, không, sao không gọi thợ tới, tôi không biết sửa nước đâu.” Trần hơi có phần mất tập trung nhưng hắn đã giữ được một cái đầu lạnh để lên tiếng từ chối.

“Không được, giờ khuya rồi ai tới nữa, nước tràn lan rồi anh qua giúp em đi.” Thu Thủy nũng nịu, cả người hướng về trước muốn chạm vào Trần Phán ở trước mặt.

Trần Phán nhíu mày, chân lùi về sau nửa bước tránh đi đụng chạm: “Chỉ cần khóa đường nước chính lại là được đợi đến sáng mai gọi thợ tới, đêm đã khuya không tiễn.” Nói đến đây hắn nhanh tay đóng cửa, cả người thở ra một hơi thật dài để bình tâm.

Không rõ vì sao Thu Thủy có những hành động quá phận với một người có vợ, có con như hắn, dù lý do là gì thì cũng thật không thể chấp nhận được.

Trần Phán quay lại giường muốn đánh một giấc, có điều hắn còn chưa kịp nhắm mắt bên ngoài chuông cửa lại vang lên, tiếng Khả Như từ bên ngoài vọng vào: “ Trần Phán, Trần Phán_” Giọng điệu có phần gấp gáp.

Trần Phán cảm thấy nghi hoặc, mới vừa rồi Thu Thủy còn ở ngoài kia sao giờ lại có tiếng của Khả Như.

Trần Phán không rõ, hắn đi ra ngoài cửa nhìn xem chỉ thấy Khả Như mặc một bộ đồ công sở, khuôn mặt e thẹn, hai tay đan xen, ngập ngừng nhìn hắn: “Trần Phán, anh có thể đi ra đây với em một chút được không?”

'Lại nữa sao?'

Trần Phán cảnh giác nhìn Khả Như: “Sao em lại đến đây vào giờ khuya thế này, có chuyện gì sao?” Hắn không đi ra mà đứng ở trong nhà hỏi.

Trần Phán thấy hôm nay mọi chuyện quá bất thường, hết Thu Thủy chơi trò quyến rũ, nay lại là đến Khả Như muốn cùng hắn đi ra ngoài vào đêm khuya, trời tối thế này trai gái đi ra ngoài thì có thể làm gì được nữa chứ.

“Anh chỉ cần đi theo em là được, xin anh đó.” Khả Như hai tay chấp lại, ánh mắt van nài khiến người khác muốn ngủi lòng đồng ý, tiếc thay Trần Phán hắn đã có vợ con không dễ gì bị dụ hoặc bởi những chiêu trò rẻ tiền như vậy, hắn một mặt nghiêm nghị: “Nói rõ trước đi!”

Khả Như ngập ngừng nghĩ ngợi, phải mất một lúc sau mới lên tiếng: “Công ty xử lý_” Khả Như muốn nói gì đó nhưng đột nhiên dừng lại, chỉ thấy cô nàng ôm cổ miệng ứ lên mấy tiếng đầy khống khổ.

Trần Phán không rõ Khả Như đang làm cái gì, thế nhưng vẻ mặt kia không giống giả vờ nên hắn đi ra, tay thổ nhẹ vào lưng cô nàng: “Bị sao vậy? Đợi một chút tôi đưa cô đến bệnh viện."

Khả Như ấp úng không nói thành lời, Trần Phán bất an định đỡ người đi bệnh viện, tiếc thay hắn còn chưa kịp làm gì mọi vật trước mắt đã hoa lên, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt.

Khi hắn tỉnh táo lại, hình ảnh trong mắt lần nữa trở nên rõ ràng thì chỉ thấy bản thân đã ngồi ở trên giường, cả người toát đẫm mồ hôi.

“Là mơ sao?”

Trần Phán ôm đầu, thực tại và mơ mộng xáo trộn khiến hắn không nhận thức rõ được bản thân hiện tại là tỉnh hay mơ.

Qua một lúc lâu Trần Phán bình tĩnh, tâm tình ổn định, khi này hắn phát hiện trời thế mà đã sáng, nhìn vào thời gian trên điên thoại đã hơn 7h rồi.

Trần Phán vội vàng sửa soạn quần áo, hắn sắp trễ giờ làm không nhanh lên sẽ bị trừ lương.

Mặc lên áo quần, Trần Phán lấy điện thoại bỏ vào người muốn nhanh đi ra cửa nhưng đột nhiên bước chân hắn khựa dừng, ngẫm nghĩ lại một lúc Trần Phán lấy điện thoại ra nhìn thì thấy hôm nay là chủ nhật.

Xoa xoa hàng lông mày Trần Phán uể oải ngồi xuống ghế, hắn đang cố nhớ lại, sao hôm nay lại là chủ nhật rõ ràng hôm qua chỉ mới thứ hai thôi, thời gian đảo ngược hay kí ức của hắn có thiếu sót, Trần Phán vẫn là không rõ, hắn vô cùng khó chịu đầu bắt đầu nhức lên, một số hình ảnh lướt nhanh qua.

Khi hắn cảm thấy mình sắp nghĩ ra được cái gì đó thì tiếng chuông cửa vang lên làm gián đoạn đi dòng suy nghĩ.

Trần Phán giận dữ, người đến thật không đúng lúc, sớm không đến, muộn không đến lại chọn ngay lúc hắn sắp thông suốt mọi chuyện thì lại đến.

Đi ra ngoài cửa Trần Phán quát lớn: “Ai vậy?”

“Chồng còn ở đó mà hỏi, sao lại không đi đón mẹ con em?” Giọng Tuyết đầy bất mãn từ ngoài cửa truyền vào.

Trần Phán vội mở cửa khi nhìn thấy hai mẹ con Tuyết ở bên ngoài thì hắn một mặt ngơ ngác, hắn đã bảo hai mẹ con sang bên ngoại mấy tháng đầu để tiện cho việc chăm sóc em bé, sao giờ lại quay trở về?

Trần Phán định lên tiếng hỏi thì nhìn thấy đứa nhỏ Chi đang nằm trong lòng Tuyết đã lớn hơn trước rất nhiều, ít nhất cũng phải được ba bốn tháng tuổi.

“Chồng làm sao vậy? Không phải đã nói sẽ ra đón em, giờ còn ngồi lì ở trong nhà.” Tuyết vừa bế em bé vào nhà vừa lên tiếng trách móc.

“Có sao?”

“Định viện cớ để cho qua chuyện phải không?” Tuyết chống nạnh: “Nhìn nhà với cửa này, thật không biết phải nói làm sao với chồng luôn.”

“À, để anh dọn dẹp.”

Trần Phán xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp đón hai mẹ con Tuyết trở về, dù rằng hắn không nhớ gì cả nhưng không thể để cho Tuyết biết được, hắn dự định mai sẽ nghỉ làm một buối để đi khám.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, như dự định Trần Phán nghỉ buổi sáng để đi khám bệnh.

Sau một hồi xét nghiệm cùng chụp x quang bác sĩ phát hiện ra sự lắng động amyloid beta và các đám rối tơ thần kinh ở khu vực mặt trong thùy thái dương, từ đó đưa ra kết luận hắn mắc phải bệnh alzheimer giai đoạn sáu.

Nhận được kết quả Trần Phán thẩn người, hắn đã có dự cảm không lành nhưng khi nhận được kết quả hắn vẫn không thể chấp nhận được, nhất là khi hắn còn trẻ cỡ này thì làm sao có thể mắc căn bệnh quái ác như thế.

Trần Phán đi qua bệnh viện khác khám lại, kết quả cho ra tương tự hắn thật bị alzheimer.

Chiều về, Trần Phán không có tinh thần đi đến chỗ làm, hắn còn phải làm việc, cần phải nổ lực làm hơn nữa để chuẩn bị cho tương lại của Tuyết cũng như của bé Chi.

Đi đến công công ty Trần Phán cảm thấy thiếu thiếu gì đó nên quay đầu qua hỏi đồng nghiệp: “Khả Như hôm nay không đi làm sao?”

“Khả Như nào?” Người đồng nghiệp không hiểu hỏi lại.

“Là Khả Như ngồi ở bên kia.” Trần Phán chỉ tay về chỗ làm của Khả Như mà hỏi, có điều chỗ đó đã có một người phụ nữ khác đang ngồi, một người rất lạ mặt.

“Cậu nói gì vây, Khả Như ba tháng trước đã nghỉ việc rồi, nghe nói bị công ty khác đào đi.”

“Vậy sao!”

Trần Phán nhăn mày, kí ức cuối cùng hắn nhớ về Khả Như là khi cô nàng đang định nói cái gì đó với hắn, sau thì ôm họng đầy khó chịu, ngoài ra hắn chẳng nhớ gì thêm nữa.

Dẹp chuyện Khả Như sang một bên Trần Phán bắt đầu công việc, chiều tan làm về nhà, giữ lấy một mặt cười vui vẻ chơi đùa cùng con gái, hắn không dự định nói ra bệnh tình của mình cho Tuyết nghe, hắn sợ cô ấy lo lắng.

Qua được mấy hôm, ngoài việc hắn vẫn thường gặp ác mộng ra thì không xuất hiện tình trạng mất trí nhớ, thế nhưng trong mấy ngày đó hắn phát hiện ra cô hàng xóm quyến rũ không còn xuất hiện ở nhà bên cạnh thay vào đó là một cặp vợ chồng già.

Hỏi ra sự tình Trần Phán mới biết được Thu Thủy tại ba tháng trước đã chuyển đi, nghe nói là dọn đến nhà bạn trai làm nghề sửa ống nước.

...

Khi bệnh Alzheimer tiến triển tới giai đoạn thứ 6, người bệnh có thể không nhận ra người thân như quên tên, nhầm lẫn giữa các thành viên trong gia đình ví dụ nghĩ rằng vợ là mẹ của mình hoặc xuất hiện 'ảo tưởng', rất dễ đi lang thang và bị lạc.