Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 73: Đứa con đầu lòng.


“Mấy người làm gì vậy hả?” Trần Phán tức giận hét lớn.

“Chính là anh ta, anh ta là kẻ sát nhân, mới hồi nãy thôi còn muốn giết tôi nữa.” Cô gái khi nãy đứng ở bên ngoài vừa chỉ về Trần Phán vừa hầm hực oan ức lớn giọng nói.

“Đừng có vu khống, tôi chỉ là nấu ăn thôi, giết người đâu ra.” Trần Phán lên tiếng giải thích nhưng cảnh sát không chịu buông tay hắn ra.

“Chào anh, chúng tôi nhận được tin báo có một vu giết người ở đây, anh vui lòng buông dao xuống, cho chúng tôi đi vào khám nhà.” Một người cảnh sát đứng ra nêu lên yêu cầu.

“Mấy anh cứ tự nhiên.” Trần Phán thản nhiên đồng ý, có điều khi nhìn vào con dao trên tay hắn có chút do dự không quyết, phải mất một lúc lâu mới lựa chọn bỏ con dao xuống.

Cảnh sát đi vào bên trong khám xét nhà một lượt, ngoài trừ căn bếp còn dính một ít máu đỏ, trên dưới mọi thứ đều sạch sẽ không có chỗ nào chứng tỏ nói đây là hiện trường của một vụ án mạng.

Mấy người cảnh sát không tìm được gì bèn nhìn qua cô gái, đối với ánh mắt đầy hồi nghi từ phía cảnh sát cô gái khi này có phần ngại ngùng chỉ chỉ Trần Phán: “Do anh ta cả người đều là máu, tay còn cầm dao nên tôi_"

“Máu ếch, tôi mới mua ếch sống về làm canh ếch lá giang nên máu mới bắn lên người.” Trần Phán bực tức lên tiếng giải thích, hắn đã nói bao lần rồi mà người ta không tin hắn còn đi báo cảnh sát bảo sao hắn không tức.

“Vậy con dao thì sao? Anh cầm dao ra ngoài, còn có ý định rấn công tôi nữa.” Cô gái không tin tiếp tục chất vấn.

“Thối quen thôi.” Trần Phán muốn nói rõ nhưng hắn lại cảm thấy có điểm nào đó không được đúng cho lắm.

“Anh làm gì mà có thối quen cầm dao?” Cô gái bắt được vấn đề hỏi tới.

“Tôi_” Trần Phán không biết phải nói thế nào, hắn như muốn nói gì đó nhưng chẳng biết phải nói gì.

“Chồng tôi có sở thích nấu ăn nên hay cầm dao, có vấn đề gì không? Mà sao mấy người lại tụ tập hết ở nhà tôi thế này?” Tuyết không biết từ đâu xuất hiện đi tới lên tiếng giải vây cho Trần Phán, đồng thời khó chịu nhìn về cô gái hỏi.

“Xin lỗi chị mọi chuyện đều là hiểu lầm.”

Cảnh sát không tìm thấy gì nên chỉ có thể rời đi, căn nhà mới đó đầy người nay chỉ còn lại Trần Phán, Tuyết và cô gái kia.

Tuyết liếc mắt nhìn Trần Phán sau lại đưa nhìn qua cô gái: “Cô là Thu Thủy mới dọn tới nhà kế bên phải không?”

“Tôi là Thu Thủy, hàng xóm mới mong hai người chiếu cố.” Thu Thủy ngượng ngùng cúi đầu lịch sự chào hỏi.

“Tôi có thể hỏi tại sao cô hàng xóm mới đây lại nghĩ chồng tôi là sát nhân? Quan trọng hơn là sao cô hàng xóm lại qua nhà chúng tôi trong khi tôi đi vắng chỉ có anh ấy ở lại một mình?”

“À, mọi chuyện là như vậy_”

“Anh im lặng, anh không có quyền lên tiếng ở đây.”

Trần Phán muốn nói rõ đầu đuôi thế nhưng Tuyết không cho hắn cơ hội nên hắn chỉ có thể nhượng bộ lui binh im lặng đứng ở một góc làm vật trang trí.

Thu Thủy lên tiếng trả lời toàn bộ câu hỏi của Tuyết, sự việc đã được nói rõ có điều khuôn mặt Tuyết lại không có dãn ra mà trái lại nó càng thêm nhăn nhó.

“Nếu không có gì Thủy có thể về được rồi”

Tuyết lên tiếng đuổi khách, Thu Thủy cũng không có ý ở lại nên định rời đi chỉ khi đi được mấy bước Thu Thủy quay đầu lại hỏi: “Cái túi của tôi_”

“Ở chỗ kia.” Trần Phán chỉ về cái bàn, trên đó có cái túi mà Thu Thủy đã ném vào người hắn khi mới tới.

Thu Thủy đi lại lấy ra mấy thứ bên trong ra: “Chút ít quà gặp mặt nhưng giờ nên gọi đây quà xin lỗi thì hợp lý hơn, mong anh chị nhân cho.” Dứt lời Thu Thủy nhanh chân rời đi không chờ người ta trả lời.

Trần Phán thấy thế cười lên, khổ nỗi nụ cười đó của hắn đã bị Tuyết nhìn thấy, cô ấy hầm hực đi lại ngồi xuống ghế, đôi mắt có phần đỏ, giọng khàn khàn: “Lần này đến tận nhà, lần sau có phải là vào phòng ngủ luôn hay không?”

“Không đâu, em nói gì vậy, anh là người thế nào em còn không hiểu.”

Trần Phán tiến lên muốn an ủi Tuyết, chỉ là khi này hắn đột nhiên nhớ tới chuyện Tuyết đi khám bệnh làm lòng hắn cảm thấy không được thoải mái hỏi: “Em bị bệnh gì, kết quả khám bệnh ra sao?”

“Coi như anh còn có lương tâm.” Giận nhanh hết cũng nhanh, Tuyết cười tươi lấy ra trong ví ra tờ giấy khám đưa qua cho Trần Phán.

Trần Phán nhìn vào hàng chữ trên tờ giấy lòng rạo rực vui sướng: “Anh sắp làm cha, anh sắp làm cha rồi phải không?” Hắn tiến lại ôm chằm Tuyết vào lòng.

“Ừ, anh sắp làm cha rồi nên bớt cái tính non nít lại, đừng để con học theo.” Tuyết nhẹ nhàng đẩy Trần Phán ra, xoa xoa bụng mình cười tươi, Trần Phán cũng cười lên ngây dại, hai người cười được một lúc Tuyết hỏi: “Chồng làm cái gì mà tạp dè đầy máu không vậy?”

“Anh làm món canh ếch lá giang em thích ăn nhất đó.”

“Làm ếch thôi đâu cần máu dính khắp người như thế này, chồng vụng về quá đi.”

“Anh hơi mạnh tay.” Trần Phán có phần ấp úng nói cho qua chuyện, hắn thật mạnh tay, rất mạnh tay.

“Sao không nhờ người ta làm sẵn?” Tuyết đứng lên đi vào bếp, nhìn vào cái cảnh mọi thứ lộn xộn ở bên trong thì ngán ngẫm lắc đầu.

“Đem về nhà làm tươi hơn mà nghe nói lá giang tốt cho bà bầu lắm đó nên em đừng giận kẻo động thai nhi.” Trần Phán bóp bóp vai Tuyết giọng nói yếu ớt đầy phần hối cải.

Trần Phán và Tuyết sống như thế hạnh phúc trong căn nhà nhỏ.

Tuyết mới mang thai lần đầu nên không có kinh nhiệm, Trần Phán thì càng không có, nên cuộc của cặp vợ chồng có chút khó khăn thế nhưng mọi chuyện tính ra vẫn rất tốt, ngoài việc trong đêm Trần Phán hay gặp án mộng giật mình tỉnh giấc.

Mỗi lần như vậy đều là Tuyết an ủi, nhẹ nhàng kéo chăn đưa hắn vào giấc ngủ mà lần này lại không giống, Trần Phán giật mình tỉnh dậy, đầu óc có chút mơ hồ, khi hắn còn chưa kịp định thần thì Tuyết nằm bên cạnh đã túm chặt, kéo mạnh lấy áo hắn, khuôn mặt đầy đau đớn khó nhọc kêu lên: “ Vỡ_ Vỡ ói rồi.”

Trần Phán xoắn xuýt không biết làm gì, tay chân hắn giờ lóng ngóng, Tuyết thấy vậy tức giận mắng lớn: “Mau lấy xe chở em đi bệnh viện, chồng với chả con.”

Trần Phán chạy đi lấy xe ra ngoài rồi bế Tuyết lên xe, một đường thẳng tiến rất nhanh đã đến bệnh viện phụ sản.

Chờ trong thấp thỏm lo âu, cuối cùng Trần Phán cũng đợi được tin tốt, mọi việc đều ổn mẹ con đều bình thường vô sự.

Trong phòng điều dưỡng Trần Phán nắm lấy tay Tuyết, mắt nhìn về đứa bé gái nhỏ nhắn đỏ hỏn đang nằm trong lòng cô ấy mà trong lòng kích động, vui mừng khôn siết.

“Con thật giống em, em muốn đặt tên con là gì?”

“Chi, đặt tên con bé là Chi đi.”

“Ừ!”

Sau một tuần nằm viện Tuyết và đứa bé xuất viện nhưng hai người họ không đi về nhà, Tuyết dẫn theo con đi về bên ngoại cho tiện việc chăm sóc, dẫu sao cũng là con so cần người có kiến thức, có kinh nghiệm chăm lo kĩ càng mà Trần Phán tất nhiên là không có kinh nghiệm, huống hồ hắn còn phải đi làm nữa.

Ngôi nhà nhỏ ấm ấp trước có hai người nói qua nói lại giờ chỉ có một mình Trần Phán ở đây khiến hắn có phần không thích nghi được, bầu không khí chỉ có một mình ta trong không gian nhỏ xíu này hắn cực kì không thích.

Trong đêm Trần Phán lại lần nữa ngồi bật dậy, hắn gặp ác mộng chỉ là hiện tại không có Tuyết ở bên làm cho hắn bất an trong lòng.

Tim đập nhanh bất chợt, Trần Phán cảm thấy thật khó chịu như có ai đó đang đè lên người mình, không chỉ bị đè mặt hắn ran rát như vừa mới bị ăn một cái tát.

Trần Phán không rõ, hắn cảm giác có gì đó rất không đúng, ngay khi cảm giác không đúng càng thêm phần mãnh liệt thì bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

Nhìn vào thời gian hiển thị trên điện thoại Trần Phán nhíu hai hàng lông mày, đã là 2h sáng ai lại qua nhà hắn vào giờ này làm gì.

“Ai vậy?” Trần Phán không mở cửa, hắn trước lên tiếng hỏi.

“Là em, Thủy đây!”

“Giờ này rồi cô qua làm gì?” Trần Phán mở cửa nhìn ra bên ngoài thì hết hồn, bên ngoài là Thu Thủy nhưng nó lạ lắm, không giống thường ngày.