Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 72: Cuộc sống thường nhật.


“Không_”

Trần Phán đẩy tấm chăn đang đắp trên người ra, thân thể dùng lực nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt đề phòng nhìn cảnh vật xung quanh.

Hắn hiện tại đang ở trong phòng ngủ, trong phòng có một cái bàn trang điểm, trên đó có cái gương tròn khá cũ bị rạn, hướng gương chiếu vào một góc tường trông khá kì lạ, ngoài cái bàn trang điểm ra ở đây còn có một cái tủ quần áo, một cái giường mà hắn bây giờ là đang nằm trên giường cùng với một người con gái trông rất quen mặt.

Trần Phán đau đầu dữ dội, ý thức có chút mơ hồ, hắn không rõ tại sao lại phải nhìn những thứ này nữa.

“Chồng bị làm sao vậy, gặp ác mộng?” Người phụ nữ trẻ trung từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, một bên dụi mắt một bên lo lắng hỏi.

“Em là, Tuyết!” Trần Phán nhìn kĩ vào người trước mặt mà kinh ngạc.

“Lại mơ thấy ác mộng rồi phải không, giờ đến cả vợ của mình cũng không nhớ.” Tuyết lên tiếng trách mắng.

Khuôn mặt có chút giận dữ của cô nàng làm cho Trần Phán chìm đắm trong rất nhiều kí ức lạ lẫm, phải mất một lúc sau hắn mới thở ra: “ Đúng vậy, đúng là gặp ác mộng.”

“Thôi đi ngủ đi anh, mai còn đi làm sớm.” Tuyết nhẹ nhàng đẩy người Trần Phán xuống, ân cần đắp chăn lên cho hắn.

Trần Phán trong chăn ấm, đầu lộ ra ngoài, hai mắt mơ màng nhìn lên trần nhà bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Mặt trời mọc lên, ánh nắng chiếu rọi qua khe cửa sổ, Trần Phán thức dậy cả người đau nhức đầu trống rỗng, trong vô thức hắn đứng lên đi ra bên ngoài.

Khi đi ra khỏi phòng ngủ Trần Phán nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang dọn lên một bàn đồ ăn thì bất chợt khúc khích mỉm cười.

“Mới sáng sớm chồng đứng đó cười cái gì, còn không mau đi đánh răng, rửa mặt còn ăn sáng, đi làm kẻo trễ."

“Ừ!”

Trần Phán vệ sinh cá nhân xong mặc lên trên người một bộ vest đen, thắc lên một cái cà vạt sọc đỏ đi ra ngoài ngồi xuống bàn bắt đầu ăn sáng.

Đang ngồi ăn ngon lành, Tuyết ngồi ở bên cạnh Trần Phán lém lỉnh lên tiếng: “Ngày hôm qua nhà bên cạnh chúng ta có người mới dọn đến, là một cô gái rất xinh đẹp.”

Trần Phán đang ăn nghe đến đây thì nhếch môi: “Trên đời có cô gái nào đẹp bằng em đâu chứ.”

Đối với dạng này thủ đoạn Trần Phán quá quen thuộc, nếu như hỏi người mới tới tên gì khẳng định đêm nay nằm ngủ ở ngoài phòng khách, chỉ có khen người trước mặt mới là phương án ứng đối thượng sách nhất.

Giống như Trần Phán nghĩ, nghe mấy lời hắn khen Tuyết liền đỏ mặt ngượng ngùng: “Chồng nói quá thôi mà cô ấy tên là Thu Thủy thì phải.”

“Ai?” Tay gắp đồ ăn hơi khựa lại, Trần Phán cảm thấy cái tên nghe hơi quen tai.

“Cô hàng xóm mới tới chứ gì nữa.”

“Thu Thủy sao?” Trần Phán nhíu mắt, ánh mắt hiện lên điểm sắc bén.

“Thế nào, chồng có muốn qua đó chào hỏi người ta một tiếng hay không? Nghe nói cô hàng xóm đó còn đang độc thân.”

“Em nói đùa gì vậy, chào hỏi thì em đi thôi, anh không đi đâu, tài ăn nói của anh dở lắm.” Thu lại ánh mắt Trần Phán nghiêm nghị lắc đầu từ chối đề nghị của Tuyết, hắn mà đi coi như xác định ôm gối ngủ ở ngoài đường.

“Coi như anh biết điều.”

Tuyết hừ hừ thúc qua người Trần Phán rồi một mặt vui vẻ ăn tiếp, Trần Phán cũng cười lên gắp đũa thức ăn qua cho cô nàng.

Một bữa sáng ngon lành êm đềm cứ thế trôi qua, Trần Phán cùng với Tuyết sánh bước ra bên ngoài chuẩn bị đi làm.

Đi tới bên cổng Trần Phán lấy điện thoại chuẩn bị gọi taxi thì bị Tuyết từ trong chỗ để xe hờn giận mắng lớn: “Chồng làm gì ở ngoài đó vậy, sắp trễ giờ làm của em rồi.”

“Ừ!”

Trần Phán gảy gảy đầu đi vào chỗ để xe lấy xe chở Tuyết đi đến công ty , cầm lấy tay lái Trần Phán có chút không quen, có điều rất nhanh hắn cảm thấy bản thân có thể làm được, sự thật là hắn thật làm được, hắn đã chở Tuyết đến chỗ làm một cách an toàn.

Sau khi nói đôi ba lời từ biệt, Trần Phán lên xe đi tới chỗ làm của mình, may mắn sao dẫu có phần sát giờ thế nhưng hắn không có đến trễ.

Mới vào giờ làm Trần Phán thấy hơi uể oải, tinh thần không được tốt chẳng muốn làm việc mà khi này trưởng phòng đã đi tới bắt đầu một tràn mắng chửi đầy thông lệ, nhất là đối với cô gái nhân viên mới nhận việc càng là được ông ta chăm sóc đặc biệt nhất.

“Báo cáo cô gửi cho tôi hôm qua số liệu toàn bộ đều sai, cô nói giờ phải làm sao đây?"

“Cái đó_”

“Cái đó, cái gì chiều phải gửi lại cho tôi, nếu không mai cô không cần đi làm nữa.”

Mắng xong trưởng phòng rời đi, cô nhân viên mới lủi thủi tội nghiệp ngồi xuống, ánh mắt ươn ướt động nước, cô gái chỉnh chỉnh lại cái mắt kính, cố trấn tỉnh không để mình khóc rồi cấm đầu vào màn hình máy tính.

“Hít_ Hà, Hít_ Hà_” Cô nhân viên mới dùng hết tờ khăn giấy này rồi đến tờ khăn giấy khác lau mũi.

Trần Phán thấy thế thì không thể nhẫn được nữa bèn đi lại gần: “Em_” Ngẫm nghĩ một chút Trần Phán mới nhớ ra tên của cô gái mà nói tiếp: “Khả Như phải không? Gửi tài liệu qua anh làm hộ cho, đừng khóc nữa."

“Cảm_ Hít_ Ơn_” Khả Như ngay lập tức trở nên vui hơn hẳn.

“Trần Phán cậu đang làm gì đó, về chỗ của cậu mau.”

“Biết rồi, ông Phùng.”

“Cậu vừa gọi ai là ông, có tin tôi đuổi cậu không.”

“Tin, tin, ông Phùng.”

Một ngày công sở cứ thế lại trôi qua, sau khi tan làm Trần Phán lên xe chạy qua chỗ Tuyết, hắn muốn đón cô ấy về nhà nhưng đợi mãi, đợi mãi cũng chẳng thấy người.

Trần Phán lòng bất an gọi điện thì nghe Tuyết nói bản thân không khỏe đang đi đến bệnh viện khám, bảo hắn về nhà trước lát nữa cô ấy sẽ về sau.

Trần Phán nghi ngờ hỏi chỗ bệnh viện Tuyết đi khám là ở đâu, giờ đã quá 5h chiều bệnh viện nào sẽ khám đây, đợi đến ngày mai khám không tốt sao? Nếu bệnh nặng cần khám gấp thì hắn cần phải biết nên hỏi cái địa chỉ là điều đứng đắn, có điều với câu hỏi của hắn Tuyết chỉ ấp úng nói cho qua chuyện rồi cúp máy ngang.

Trần Phán lòng bức bối nhưng hắn nhẫn, leo lại lên xe hắn trở về nhà.

Về đến nhà Trần Phán lòng khó chịu càng tăng cao, hắn đi uống nước cầm cái ly thủy tinh trong tay hắn muốn ném xuống thế nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi, đi vào phòng bếp nhìn thấy con dao sắc bén hai mắt Trần Phán sáng rực.

Ánh dao chớp nhoáng trong tích tắc tạp dè trên người Trần Phán ướt đẫm máu tươi, trên môi hắn bây giờ nở lên một nụ cười mãn nguyện.

Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, Trần Phán theo thói quen nắm chặt con dao làm bếp đi ra mở cửa.

Cánh cửa mở, bên ngoài một thiếu nữ trẻ trung tay cầm một túi vải lớn đứng đó, khi nhìn thấy toàn thân Trần Phán máu me thì hai mắt chớp động, hoảng hốt la lớn: “Giết, giết người!”

Vừa la cô gái vừa ném túi vải trên tay lên người Trần Phán rồi bỏ chạy thục mạng, Trần Phán thấy thế mang dao đuổi theo, qua mấy bước chân hắn đuổi kịp cô gái, Trần Phán áp sát từ phía sau, một tay che miệng, một tay kề dao vào cổ lên cổ đối phương, sắc mặt trầm lắng, giọng điệu không vui bảo: “Im miệng!”

Cô gái cả người run lên, đôi mắt nhắm nghiền nhận mệnh, Trần Phán bất lực lên tiếng giải thích: “Tôi đang nấu ăn, đang trong giai đoạn sơ chế, giết người ở đâu ra.”

Cô gái nghe Trần Phán nói thì gật gật đầu, miệng ư ứ như muốn nói gì đó, Trần Phán tò mò thả tay, cô gái một hơi nói nhanh: “Anh thả tôi đi, tôi không báo án đâu, nhà tôi có nhiều tiền lắm, tôi có thể đưa tiền cho anh chạy trốn, anh chỉ cần không giết tôi, anh muốn làm gì tôi cũng được.”

“Tôi nói tôi đang nấu ăn cô không nghe rõ sao?”

“Nghe chứ, anh từ từ bỏ con dao xuống rồi tôi sẽ tin anh.”

“Cao dao?”

Trần Phán nghi hoặc nhìn lại thì thấy mình đang trong vô thức giữ con còn dao dính máu trong tay, hắn giờ coi như hiểu vì sao đối phương lại như thế sợ hãi, coi hắn là tên sát nhân biến thái.

Trần Phán trước thả cô gái đang bị khống chế ra hắng giọng: "Là hiểu lầm!"

Cô gái được thả quay người lại mặt đối mặt với Trần Phán, cô gái cố nở lấy nụ cười lên tiếng trấn an người trước mặt: “Đúng vậy, hiểu lầm, thật ra tôi không thấy gì cả đâu, tôi là người kín tiếng lắm, anh không cần lo.” Vừa nói cô gái vừa lui lại, bước chân rốn rén như sợ làm cho Trần Phán kích động.

“Tôi chỉ đang nấu ăn thôi.”

"Đúng vậy, anh chỉ đang nấu ăn thôi.”

Cô giái tiếp tục lên tiếng trấn an, khi thấy khoảng cách bản thân và Trần Phán đã đủ xa cô ấy một mạch quay đầu dùng toàn lực chạy trốn.

Trần Phán lắc đầu ngao ngán, hắn nói người ta không tin thì biết làm sao được.

Mặt kệ cô gái cùng mấy người hàng xóm đang xì xào bu lại một càng đông, Trần Phán đi vào nhà tiếp tục công việc nấu nướng nhưng chỉ một lúc sau tiếng chuông cửa lại vang lên.

Trần Phán đi ra, hắn mới vừa mở cửa thì đã có hai người xông vào, một trước một sau khóa tay hắn lại, bên ngoài còn có hai ba người dân quân đang cầm dùi cui một mặt hăm he muốn động thủ.