Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề
Chương 71: Nguy hiểm kề bên.
Hoàng Minh Nhật là cái tên của người em trai ma nữ.
Chuyện năm đó như Trần Phán nghĩ, bọn lâm tặc sau khi bắt giữ Minh Nguyệt đi thì đã ra tay giết hại cả nhà cô ấy, nhưng may mắn Minh Nhật không chết được người cứu sống.
Năm nay Minh Nhật đã ngoài 90, sau một lần tai biến nặng ông ấy đã rơi vào hôn mê sâu, trở thành người thực vật.
Trần Phán đến thăm Minh Nhật, đến khi hắn rời khỏi bệnh viện Minh Nhật nước mắt hai hàng dài, khuôn mặt có điểm ý cười, ra đi trong thanh thản.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trần Phán tiếp tục nhờ Huỳnh Phương chở đến An Cư Vạn.
Ở trong xe, Trần Phán đợi đến khi gần về chiều, đến khi Đỗ Nhật Duy trở về nhà thì hắn mới đưa tay để Khả Như bám theo trợ giúp cũng như giám sát Minh Nguyệt.
Sau đó không bao lâu, trong căn hộ rộng lớn Đỗ Nhật Duy ôm mặt ngồi trên giường khóc lên như một đứa con nít bị mất đi món đồ chơi yêu thích, còn ở bên ngoài Trần Phán chăm chú nhìn lên bầu trời, nhìn về những đốm sáng li ti bay lên trên cao trong ánh chiều tà mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Thế nào rồi?” Huỳnh Phương ngồi ở trong xe lên tiếng hỏi.
“Mọi việc đã ổn.” Trần Phán lạnh nhạt trả lời.
“Cậu có phải cảm thấy tôi rất tàn nhẫn phải không?” Huỳnh Phương thấy thái độ của Trần Phán thì hỏi tiếp.
Đối với câu hỏi của Huỳnh Phương, Trần Phán nghiêm mặt không trả lời, thật ra hắn có phần bất mãn với Trương gia cũng như rất không đồng tình với hành động của ông bác nhưng hắn biết bản thân không có tư cách phán xét.
Huỳnh Phương không thấy Trần Phán trả lời thì lại lên tiếng: “Cậu có biết, sau lần đầu gặp mặt tôi đã cho người đi điều tra thân thế của cậu, dù đã bị người cố ý che giấu, phải mất không ít tiền bạc và thời gian tôi mới tìm ra được một số thông tin rất thú vị.” Huỳnh Phương nhìn qua kính chiếu hậu nhìn xem phản ứng Trần Phán.
Trần Phán lạnh nhạt hỏi: “Ông tìm được gì?”
“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hỏi tuổi của người khác là không tốt đâu.” Sắc mặt trắng bệch của Trần Phán có chút trầm xuống.
"Dù đã nhắc rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn phải nhắc lại thêm lần nữa, tôi mong cậu không nên dính líu gì với con bé, tôi sợ con bé bị tổn thương.” Huỳnh Phương một mặt nghiêm túc nhìn Lâm Thần mà nói.
“Ông yên tâm!”
“Không, tôi không yên tâm được.” Ánh mắt trầm tĩnh, Huỳnh Phương thông qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào người ngồi ở phía sau: “Cậu có khí chất, cậu lạnh lùng, cậu thần bí, đây là quá đủ để thu hút một cô gái trẻ không hiểu chuyện yêu đương như con bé.”
“Ông không nên bảo vệ Thu Thủy quá mức như thế, chỉ có trải nghiệm con người mới có thể trưởng thành, không phải sao?”
“Tôi không muốn con bé trải nghiệm với cậu, cậu quá nguy hiểm.”
“Tôi đã có người trong lòng, ông không nên nghĩ nhiều” Trần Phán nhìn lại, nghiêm túc nói: “Ông giờ nên lo cho bản thân mình thì hơn, ở nơi đó còn có người đang chờ ông đến, nếu như ông có thể đến được.”
Ẩn ý nói mấy câu xong Trần Phán ngáp dài: “Đã xong chuyện, giờ có thể chở tôi về nhà không?”
“Địa chỉ?”
Sau khi về nhà, Trần Phán nằm lên giường muốn ngủ một giấc, thế nhưng Khả Như hay đeo bám, hỏi chuyện nay lại u sầu, lủi thủi co người lại trong góc tường của cô nàng khiến hắn không quen, không an tâm để ngủ được.
“Làm sao vậy?” Dù mệt mỏi nhưng hắn vẫn phải lên tiếng hỏi han một chút.
“Chủ nhân, khi Khả Như tan biến người có khóc vì Khả Như hay không?” Khả Như ngước đầu dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Trần Phán.
“Không, ngươi không nên đa sầu đa cảm , ngươi phải biết rõ bản thân là gì.” Trần Phán ngồi dậy trả lời.
“Khả Như không biết bản thân là gì cả, em ấy còn nhớ được, Khả Như thì cứ như thế mơ màng chỉ biết một mình chủ nhân mà thôi.” Cúi đầu ủ rủ, Khả Như buồn sầu lên tiếng.
Trần Phán nghe vậy thì giữ im lặng không nói gì, hắn không biết bản thân nên nói gì vào lúc này mới đúng, Khả Như quá bí ẩn, quá thần bí hắn hiện tại còn chẳng biết làm gì với cô nàng mới tốt.
“Nếu Khả Như không nhớ được, chủ nhân một ngày nào đó có bỏ Khả Như hay không?” Không gian yên ắng được một hồi thì Khả Như lần nữa ngẩng đầu lên, đôi mắt mong chờ lại có phần sợ hãi, Khả Như nhìn Trần Phán mong hắn cho một câu hứa hẹn.
Trần Phán nhìn vào ánh mắt đó của Khả Như được một lúc thì quay đầu không trả lời, hắn lại không biết nên nói gì lúc này mới đúng.
Không tìm được thông tin, kí ức Khả Như không hồi phục, nếu như cứ mãi như thế thì hắn có giữ mãi Khả Như bên người hay không?
Hắn có thể khẳng định câu trả lời là ‘không'.
Hắn không có ý định mang theo một con thực thể làm phụ tá bên người suốt đời, dù có Khả Như bên cạnh công việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn không thể làm được, nhiệm vụ của hắn là tiêu trừ, thanh lý, loại bỏ những thứ không thuộc về thế giới này chứ không phải là chứa chấp chúng bên mình.
Khả Như không nhận được câu trả lời từ Trần Phán thì lại lủi thủi cúi đầu, bộ dáng trông rất đáng thương, nhưng biết làm sao được đây Trần Phán không thể nói dối để an ủi cô nàng, nói dối rồi lại phải tiếp tục nói dối, cuối cùng hai bên đều sẽ phải chịu lấy tổn thương, thà cứ một lần đau còn tốt hơn.
Trần Phán nhìn Khả Như một lúc rồi dời mắt ngã người ra sau mệt nhọc kéo tới làm hắn ngủ thiếp đi khi nào không hay.
Trong bãi đậu xe tại siêu thị, một chiếc xe kêu lên ‘bíp bíp' đèn xe chợp tắt sáng tối.
Phùng Nguyên từ xa nhìn thấy chỗ đậu xe của mình thì đi lại, đêm nay ông ấy rãnh rỗi nên dẫn vợ con ra đây mua sắm một vòng, khi đi về ông ấy đi ra trước lấy xe.
Vừa muốn leo lên xe, Phùng Nguyên cảm thấy sống lưng hơi lạnh, một cảm giác nguy hiểm từ phía sau truyền đến làm ông ấy quay đầu lại nhìn.
Ở phía sau chẳng có cái gì bất thường ngoài một người khoác trên mình một bộ đồ đen đang ẩn thân trong góc khuất.
Nhìn kĩ người mặc đồ đen này, Phùng Nguyên thấy đối phương khá quen mắt, phải mất một lúc sau ông ấy mới nhớ ra: “ Cậu là Tôn Diệp?”
“Phùng cảnh trưởng, tôi có vài điều muốn hỏi ông.”
“Có chuyện gì ngày mai lên phòng tôi hẳn nói, tôi không thích nói chuyện riêng sau giờ làm.”Phùng Nguyên trong lòng thấy bất an nên không muốn tiếp chuyện.
“Chuyện liên quan đến Trần Phán, ông không muốn nghe sao?”
“Chuyện gì?” Nghe thấy hai chữ 'Trần Phán' Phùng Nguyên ông ấy có chút tò mò.
“Hôm nay, Trần Phán đến thăm một người tên là Minh Nhật ở bệnh viện, ngay sau đó không lâu ông lão đã qua đời.”
“Cậu chỉ muốn với tôi những điều này?” Phùng Nguyện có chút thiếu kiên nhẫn, ông còn phải đi ra đón vợ con của mình nữa không muốn luyên thuyên mấy vấn đề không đâu.
“Chuyện về vụ tự sát ở khu chung cư, chuyện về vợ chồng Lê Thị Lợi, chuyện về căn biệt thự cũ, Phùng cảnh trưởng chúng ta có rất nhiều chuyện để nói đó.”
“Đủ rồi!” Phùng Nguyên không muốn nhắc tới mấy thứ vô bổ đó, những thứ Tôn Diệp nói đều đã được giải quyết, ít nhất là từ bề ngoài nhìn vào là thế, nói nhiều không có nghĩa lý, nhắc tới lại càng không.
Phùng Nguyên muốn đi lên xe, Tôn Diệp thấy vậy vội hỏi: “ Phùng cảnh trưởng tại sao lại muốn giúp hắn? Trần Phán chỉ là một tên đồ tể, hắn đến đâu người chết đến đó, ông tiếp tục dây vào có ngày sẽ bị hắn hại chết.”
“Tôn Diệp, cậu không hiểu cậu ta.” Nói đến đây Phùng Nguyên lên xe, đóng cửa nổ máy rời đi.
Tôn Diệp nhìn bóng dáng chiếc xe rời khỏi, hai tay bỏ túi, thở ra một hơi dài: “ Là do ông cố chấp, chứ không phải là tôi không nhắc nhở trước.”
Sau đó không lâu, trên một đường cao tốc xảy ra liên hoàn tai nạn xe ô tô, mà xe của Phùng Nguyên cũng nằm trong số đó.
Một bên khác, Trần Phán đang ngủ ngon lành thì đột nhiên ngồi bật dậy, ánh mắt sắc bén nhìn khắp bốn phía, nét mặt thể hiện rõ mười phần khó chịu.
“Chủ nhân, Khả Như cảm thấy rất lo lắng.” Khả Như ngồi trong góc tường bay tới, điệu bộ vội vã vô cùng.
“Đúng là không ổn, mà_ Hả!” Trần Phán chưa kịp phản ứng thì đã thấy Khả Như lao nhanh tới, trên tay cô nàng là một con dao rất quen thuộc, đó là con dao gấp của hắn hay dùng để cắt tay.
Cao dao phản chiếu ánh trăng, một đường cong uốn lượn tuyệt đẹp kéo tới, Trần Phán trong giây lát liền mất đi ý thức