Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề
Chương 70: Hoàng Minh Nguyệt
Hoàng Minh Nguyệt ánh trăng soi sáng trên bầu trời đêm, một cái tên thật là hay, đây cũng là tên của ma nữ váy trắng.
Một nhà Minh Nguyệt gồm có bốn người, có cha, có mẹ, còn có một người em trai nhỏ tuổi, cả nhà quây quần bên nhau dẫu điều kiện kinh tế khó khăn, vật chất không đầy đủ nhưng cô ấy không một lời oán than, Minh Nguyệt luôn cảm thấy bản thân rất may mắn khi có thể ở cùng với gia đình của mình.
Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến năm cô 18 tuổi, ngày đó cô được mẹ mua cho một bộ váy trắng rất đẹp, ngày đó cũng là ngày mưa dầm, gió dông rất mạnh.
Trong đêm mưa rơi tầm tã, ngôi nhà nhỏ đơn sơ đầy ấm cúm đột nhiên có một đám người xông vào, những người này hung hãn, bọn họ xông vào liền đánh cha cô đến sống dở chết dở, sau đó là người em trai cũng bị đánh đến bầm dập cả người, cô và mẹ thì khá hơn đôi chút, bị đánh nhẹ hơn chút ít.
Sau khi đánh đập cả gia đình bốn người bọn hung đồ đem bao trùm đầu lôi cô đi, cô khi đó vô cùng sợ hãi, cô đã gào thét nhưng chẳng có tác dụng gì.
Những kẻ đó bắt cô nhốt vào trong một căn hầm kín bưng không thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời.
Ở tại trong căn hầm tối tăm, Minh Nguyệt vô cùng lo lắng không biết bọn họ sẽ làm gì với mình, nhưng rồi rất nhanh cô biết họ sẽ làm gì.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cô bị cưỡng hiếp bị lăng nhục mà chẳng có lấy một chút sức phản kháng.
Minh Nguyệt cứ thế chịu đựng một đám khốn nạn giày vò cơ thể , cô nhẫn nhịn để tiếp tục sống, ánh sáng duy nhất trong lòng cô lúc đó chính là gia đình, cô muốn gặp lại họ.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, đến một ngày cô nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét, có tiếng đánh nhau, còn có cả tiếng súng nổ vang trời, khi này Minh Nguyệt biết thời cơ đã đến nên cô đã chịu đựng đau đớn dùng lấy dụng cụ tự chế mà bản thân đã chuẩn bị trước để phá xích, xông ra cửa ngoài bỏ chạy.
Chạy thoát khỏi dám người lâm tặc, Minh Nguyệt từng bước chân đi trong vô định, tuyệt vọng, rừng rậm dày đặc cô không biết đi hướng nào mới đúng, nơi nào mới có thể về lại được nhà.
Đêm đông lạnh giá, sâu bọ rắn rết, những chuỗi ngày cực nhọc khi lấy rau dại cầm bụng, nước suối cầm hơi, tuy khổ cực thân xác thế nhưng cô vẫn luôn gắng gượng bước đi, gia đình chính là động lực để cô có thể tiếp bước.
May sao qua hai ngày vô định, lang bạt cô đã gặp được một nhóm người đi săn trong rừng, cô tiến lại nhờ bọn họ giúp đỡ, tiếc thay những người này không có ý muốn giúp, họ không muốn làm chuyện không công.
Nhìn vào ánh mắt dâm tà của người dẫn đầu nhóm thợ săn, cô biết ý đồ của người này là gì, cô biết muốn đi theo họ phải chấp nhận đánh đổi.
Minh Nguyệt cắn răng, cô hẹn người dẫn đầu ra gặp riêng nói chuyện, dưới ánh mắt thèm thuồng đầy bỉ ổi của đối phương cô cởi bỏ quần áo, đem thân thể làm vật giá trao đổi.
Xong chuyện, người này cũng rất giữ lời, hắn đã dẫn cô tới con đường mòn quen thuộc dẫn ra khỏi rừng sau đó mới bỏ mặt cô rời đi.
Đã đến được nơi quen thuộc, Minh Nguyệt theo kí ức quay về nhà của mình, nhưng ngôi nhà từng ấm áp nay lại vắng tanh không một bóng người, bụi đất tơ nhện phủ kín không khác gì một ngôi nhà hoang.
Minh Nguyệt thẩn thơ ngồi trong nhà chờ đợi, cô muốn gặp lại gia đình, cô muốn gặp lại họ dù chỉ một lần thôi cũng được, tiếc thay cô có chờ đợi ở đó bao lâu đi nữa cũng không thể đợi được.
Trong ngôi nhà gỗ mục nát, ý thức Minh Nguyệt dần trở nên hỗn loạn sau đó cô nhớ bản thân đã ở đó rất lâu, rất lâu chờ gia đình trở về, thế nhưng thứ cô chờ được là một nhóm người đến đập phá muốn tháo dỡ nhà của cô.
Cô rất tức giận, cô lên tiếng muốn ngăn họ lại vậy mà họ không nghe cô nói, thế là cô giận dữ dùng tới bạo lực thành công tạm thời ngăn được họ làm hư hại đến nơi đây, chỉ là không bao lâu sau họ mang theo một người rất lợi hại tới.
Cô bị người này bắt nhốt trong một không gian tăm tối, lần nữa cô thoát ra khi đó cô đã mất tất cả trí nhớ, bản thân là ai cũng không rõ ràng.
Trần Phán nghe xong chuyện của Minh Nguyệt thì hắn liền lắc đầu, Minh Nguyệt rất muốn gặp lại người thân, nhưng từ câu chuyện đó hắn có dự cảm người thân của cô ấy e rằng trong cái ngày cô bị bắt họ đã gặp chuyện chẳng lành, mà dù họ có bình an vô sự thì đến nay cũng đã chết cả rồi còn tìm đến thế nào cho được.
Chuyện xảy ra cách đây 80 năm, đây là một khoảng thời gian rất dài, mọi manh mối đã chẳng thể tìm được, đến việc tìm ra xương cốt của bọn họ cũng là điều quá mức bất khả thi, mà nếu như không tìm ra được gì thì_
Minh Nguyệt chấp niệm rất lớn, dù không có chỗ dựa vào cũng có thể tồn tại được, chỉ là như hắn nói dù có chấp niệm lớn đến đâu cũng không thể tồn tại quá lâu, cùng lắm là một ngày, đến khi đó không thể xóa đi chấp niệm, không thể siêu thoát thì Minh Nguyệt sẽ tan biến, vĩnh viễn biến mất.
Trần Phán trong lòng mang áy náy, là hắn đã hủy đi thi thể của người ta, nếu không thể siêu độ được đây có thể sẽ trở thành điểm đen trong sự nghiệp đời hắn.
Nhìn về Huỳnh Phương ở ghế lái, Trần Phán đem sự việc kể lại cho ông ấy nghe, muốn xem thử ông ấy có cách nào hay không.
Nghe xong những gì Trần Phán nói, Huỳnh Phương lắc đầu: “Cái này_” Huỳnh Phương ngập ngừng muốn nói lại thôi.
‘Xem ra là không có cách rồi.”
Cũng chẳng có gì lạ chuyện này thật quá khó, truy tìm quá khứ tìm đến những người đã chết là việc khó khăn vô cùng, có người bỏ ra mấy chục năm cũng không thể làm được, nói chi chỉ có mấy người như hắn bây giờ.
“Ông chở tôi qua An Cư Vạn đi.” Trần Phán nói, hắn muốn đến đó xem thử có gì hữu ích còn sót lại hay không, dẫu hy vọng chẳng có mấy.
Xe lăn bánh, Trần Phán không có ngồi yên, hắn lấy điện thoại ra liên lạc với Phùng Nguyên nhờ ông ta tra lại thông tin, đồng thời liên lạc với một số người khác muốn họ giúp đỡ tìm manh mối giúp.
Hắn chỉ là một người có chút ít năng lực, làm được những điều người thường không thể làm, thế nhưng hắn vẫn chỉ là một người không thể nào bằng được một đoàn thể, huống hồ thời gian hiện tại gấp gáp càng nhiều người phụ trợ càng tốt.
Những người nhờ được Trần Phán đều nhờ bây giờ chỉ có thể trông vào số trời chứ hắn hiện tại đã làm hết sức có thể.
Chiếc xe lăn bánh, Trần Phán mở tài liệu Huỳnh Phương đã gửi qua ra đọc, càng đọc hắn càng cảm thấy có vấn đề, Trương gia năm đó đầu tư xây dựng An Cư Vạn quá cố chấp.
Trần Phán hai tay xoa hàng lông mày, hắn nhìn ra cảnh vật ở bên ngoài lại càng nhíu chặt hơn: “ Ông đang đi đâu đây?” Con đường bên ngoài không phải là đường đến An Cư Vạn.
“Cậu biết tại sao tôi lại bỏ ra nhiều công sức để xây An Cư Vạn, bất chấp tài chính khi đó eo hẹp, cũng như nguy cơ Trương gia có thể sẽ bị vỡ nợ?”
“Vì sao?” Trần Phán gõ gõ ngón trỏ lên điện thoại, hắn có cảm thấy bản thân sắp biết được một bí mật to lớn.
“Trương gia, cậu có biết gốc gác Trương gia là gì hay không? Thật nực cười làm sao khi người quật khởi Trương gia khi xưa lại là một tên lâm tặc, người đó là ông nội của tôi, Trương Ngọc.” Huỳnh Phương tự giễu.
Trần Phán nghe đến đây ẩn ẩn hiểu được một số chuyện, hai mắt hắn mở to tức giận hỏi: “Trương gia các người là bù đắp tội ác bằng tội ác để phát triển mạnh hơn hay sao?”
“Đúng vậy, buồn cười lắm phải không.”
“Trợ lý Quang là do ông sai khiến.”
“Là do cậu ta tự tung tự tác thôi, năm đó tôi không tin chuyện ma quỷ.”
“Thế giờ ông muốn đi đâu.”
“Đi đến bệnh viện.” Huỳnh Phương nhìn lên kính chiếu hậu, nhìn về cái ghế gần bên Trần Phán mà hỏi: “Chiêu cậu dùng lúc đó giờ có dùng lại được không?”
“Cố gắng vẫn được.”
“Người thực vật thì sao?”