Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 69: Kí ức hiện về.


‘Quá nhanh.’

‘Quá nhanh, mắt thường không thể nhìn thấy được.’

Đây là những ý nghĩ cuối cùng Trần Phán có thể nghĩ đến, sau đó ý thức của hắn dần mất đi, một màu đen tối bao trùm lấy toàn bộ ý thức của hắn.

Trong căn hầm không gian yên tĩnh như tờ, pho tượng vẫn đứng ở đó còn thân thể Trần Phán thì đã ngã xuống đất, cả người chìm trong máu tươi của chính bản thân, cái đầu lăn lóc nét mặt bàng hoàng vẫn còn vương vấn lại trên gương mặt ấy.

Thời gian dần trôi, trong không gian yên tĩnh ngay tại cái thân thể không đầu của Trần Phán bắt đầu nhúc nhích, ngón tay giật giật, sau một lúc cả người Trần Phán dần tan ra thành những làn huyết sương bay lượn vờn quanh, bay qua bao trùm lấy cái đầu, một lúc sau cái đầu kia cũng dần tan rã, hóa thành một luồng huyết sương gia nhập vào những làn huyết dịch dày đặc ở đây.

Huyết sương uốn lượn kết dính vào nhau, trong chốc lát huyết sương cô động thành hình dáng một người máu.

Người máu chuyển đổi làn da dần hiện, qua phút chốc Trần Phán đứng ở đó từ trên xuống dưới nguyên vẹn không có lấy một vết trầy xước.

Trần Phán đứng đó, đôi mắt hắn đen tuyền không một điểm sáng, ánh mắt như thâm uyên vực sâu không đáy nhìn chằm chằm vào bức tượng ở trước mặt.

Nhẹ nhàng nhấc tay lên, huyết dịch còn sót lại nơi đây tan ra, bay tới lượn quanh các đầu ngón tay như đón chào vị vua của chúng quay lại.

Một cái phẩy tay huyết sương di chuyển bay tới chỗ pho tượng, huyết sương bao trùm hóa thành dây thừng trói buộc toàn thân đối phương.

Trần Phán nhếch môi ngón tay từ từ co vào, theo đó huyết sương càng siết chặt vào trong, dây trói màu máu mạnh mẽ siết chặt từng mảng bê tông trên tượng dần rạn nứt, rơi rớt xuống dưới.

“Tan biến đi, kẻ dị lai.”

Trần Phán muốn phá nát pho tượng này, ngón tay co vào càng thêm có lực, thế nhưng lúc này một tiếng kêu thảm thiết lại vang lên ở chỗ cầu thang khiến hắn lần nữa mất tập trung, đưa mắt nhìn qua.

Theo một cái đưa mắt của Trần Phán, pho tượng vốn nên đứng yên không hiểu vì sao lại có thể gồng mình lên phá tan các trói buộc, trong lấy tích tắc pho tượng lập tức đã đứng gần bên Trần Phán.

Ngón tay chụm lại sắc bén như dao, pho tượng một đường tay đi qua muốn lần nữa chém rụng đầu Trần Phán, chỉ là khi gần chạm vào được da thịt thì Trần Phán đã nắm chặt được cổ tay của đối phương.

Ánh mắt di dời, Trần Phán nhìn chằm bức tượng: “Quá ngây thơ, ta không bao giờ phạm phải hai cái sai lầm giống nhau cùng một lúc đâu.” Tay nắm siết chặt thêm chút phần lực, Trần Phán nhẹ nhàng bóp nát cánh tay của pho tượng.

Cánh tay bị bóp nát pho tượng trơ trơ không có phản ứng, nhưng ở chỗ cầu thang lại vang lên âm thanh rên rỉ đầy đau đớn của một người, nghe kĩ lại Trần Phán cảm thấy nó giống với giọng của con ma nữ.

Trần Phán nhăn mày, hắn chằm chằm vào bức tượng rồi lại nhìn về chỗ cánh tay bị bóp nát, cánh tay bên ngoài bao trùm bởi một lớp xi măng dày, mà ở bên trong có một thứ gì đó màu trắng, không cần suy đoán, Trần Phán có thể khẳng định đây là xương người, là xương của thi thể con ma nữ hắn đang tìm.

“Không tốt rồi.” Trần Phán thì thầm tự nói với mình.

Hắn có vẻ đang do dự, chỉ là trong chốc lát hắn lại cười lên, huyết sương du động lần nữa trói buộc pho tượng vào trong, không chút chần chờ, bất chấp những tiếng rên rỉ đầy đau đớn ở bên ngoài Trần Phán tay siết càng mạnh, pho tượng giây lát liền bị bóp nát, bê tông hòa với xương cốt rơi vỡ xuống đầy cả nền nhà.

Trần Phán liếc nhìn, hắn vẫn không dùng tay, huyết sương tiếp tục vờn lấy những khối bê tông phía dưới, đem chúng bóp nát đến khi vỡ thành những hạt bụi nhỏ.

Bụi đất bay tứ tung trộn lẫn với huyết sương bên trong bắt đầu cháy lên những đốm hắc hỏa li ti, rãi rác khắp cả căn hầm, qua mấy hơi thở ngọn lửa tắt hẳn, toàn bộ pho tượng biến mất không còn một điểm dấu tích.

Trần Phán lúc này quan sát lại lần nữa, khi thấy không còn nguy hiểm gì hắn mới từ từ nhắm mắt, lần nữa mở mắt ra đôi mắt đen tuyền biến mất, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, cả người suy yếu, chân khuỵu xuống không thể đứng dậy nổi.

Thở hổn hển mấy hơi liền, phải mất tới một lúc lâu sau Trần Phán mới chậm chạp đứng dậy, nhặt áo quần từ trên mặt đất lên mặc vào người rồi hắn mới rời khỏi căn hầm đi ra bên ngoài.

Sau khi đóng cửa căn hầm lại, Trần Phán trở về phòng khách, khi đi ra hắn thấy đồ đạc ở đây đều bị lật tung lên vô cùng bừa bôn.

Khả Như thì ở một bên ôm chằm lấy ma nữ, nét mặt vô cùng lo lắng, còn ma nữ suy yếu cùng cực, thoi thóp nằm trong lòng cô nàng.

Còn về Huỳnh Phương thì đứng canh người vợ trợ lý Quang đang nằm trên ghế sofa, khuôn mặt ông ấy trấn tĩnh nhưng hơi thở đứt đoạn cùng bàn tay đang run lẻn nhè nhẹ đã tố cáo ông ấy không trấn tĩnh được như vẻ ngoài.

Huỳnh Phương nhìn thấy Trần Phán đi ra thì vui mừng vội lên tiếng hỏi: “Thế nào rồi?” Nhưng khi nhìn thấy Trần Phán cả người toàn là máu thì hốt hoảng lo lắng muốn đi lại gần nhưng bị Trần Phán đưa tay ngăn cản, ra hiệu không cần tiến tới.

“Chủ nhân, em ấy đột nhiên nổi điên rồi lại trở nên vô cùng yếu ớt, có thể sẽ không trụ lâu được nữa đâu.”

Khả Như nhìn thấy Trần Phán cũng vội lên tiếng tường thuật lại sự tình, thế nhưng hắn hiện tại không màng quan tâm mà đi lại chỗ cửa, mắt thì nhìn qua Huỳnh Phương dặn dò: “Trấn an bà ấy một chút rồi ra ngoài, tôi có vài chuyện cần nói với ông." Trần Phán đưa tay búng lên, người vợ đang nằm yên ở kia từ trong mơ màng bắt đầu tỉnh lại.

Trần Phán thấy người đã tỉnh thì quay qua nhìn về Khả Như: “Đi theo ta.” Sau đó hắn đi lên xe nhắm mặt định thần nghỉ ngơi một lát.

Khả Như ôm người bay tới bên cạnh Trần Phán, cô nàng thấy Trần Phán không được ổn nên cũng không dám lên tiếng quấy rầy.

Huỳnh Phương bên này nói với người vợ trợ lý Quang mấy câu rồi cũng vội chạy ra ngoài leo lên xe, ông ấy cảm nhân được Trần Phán thay đổi, có vẻ sự việc đã trở nên khá nghiêm trọng.

Chờ Huỳnh Phương lên xe Trần Phán mới mở mắt hỏi: “Bây giờ ông có hai sự lựa chọn, một là ngó lơ chuyện này tội nghiệp về sau tự ông gánh lấy, hai là giúp tôi siêu độ cho một đứa nhỏ tội nghiệp, chuộc lại lỗi lầm năm xưa.”

“Giúp thế nào?” Huỳnh Phương không chút do dự hỏi lại, ông ấy biết bản thân khi còn trẻ đã làm nhiều chuyện không đúng nay có cơ hội ông ấy thật sự muốn chuộc lại mọi lỗi lầm năm xưa.

"Gửi toàn bộ tài liệu liên quan đến An Cư Vạn ông thu thập được qua cho tôi." Trần Phán muốn tài liệu Huỳnh Phương nắm giữ, nhưng sau đó hắn lại không biết nên làm gì tiếp theo.

Đưa mắt nhìn về ma nữ đang dựa vào người Khả Như, hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Thi thể của ngươi đã bị ta hủy rồi, thời gian tồn tại còn lại đã không nhiều, có lấy tâm nguyện gì muốn hoàn thành thì mau nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi.”

“Tôi muốn gặp lại cha mẹ và đứa em trai.” Ma nữ ngước đầu nhìn Trần Phán trả lời, cả người cô ấy yếu ớt, vô lực thế nhưng ánh mắt lại minh mẫn hơn bao giờ hết.

Nghe thấy ma nữ nói được Trần Phán cũng chẳng có gì quá bất ngờ, thi thể đã bị hắn hủy, phong cấm kìm hãm con ma nữ này đã biến mất, nói chuyện lại được cũng là bình thường.

“Mẹ và em trai của ngươi, ngươi có biết hiện tại họ đang ở đâu?” Trần Phán hỏi, ma nữ nghe vậy thì lắc đầu ngỏ ý không biết.

“Vậy ngươi kể lại quá khứ của ngươi cho ta nghe đi.”

Tất cả ràng buộc đã được mở, theo lý mà nói kí ức của ma nữ hẳn là đã được hồi phục.

Giống như những gì Trần Phán nghĩ, ma nữ đã hồi phục lại kí ức, cô ấy bắt đầu kể về những chuyện lúc còn sống của mình đã trải qua.