Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 68: Trần Phán tử trận.


Người giúp việc sau khi nghỉ làm ngang thì về quê, khi đó tâm trí người giúp việc có chút không ổn, rất hay cáu gắt, nhưng người ta chỉ nghĩ là do áp lực công việc trên thành phố thôi không có nghĩ nhiều, dưỡng vài ngày là trở lại bình thường, tiếc thay bình thường lại không thấy đâu chỉ thấy người giúp việc treo cổ tự sát trong phòng.

Người giúp việc chết, đây là điều Trần Phán không lường trước được, mọi chuyện có vẻ đã trở nên khá là nghiêm trọng.

Trần Phán đưa mắt qua Khả Như, ra hiệu cho cô nàng canh ma nữ cẩn thận coi chừng sinh biến, sau đó hắn đứng lên lấy lý do muốn tham quan ngôi nhà để bắt đầu công cuộc đi tìm con thực thể đang trốn ở trong đây.

Trần Phán lần theo khí thế phát ra của con thực thể kia mà đi đến một căn phòng, theo như lời của người vợ nói thì đây là phòng làm việc của người trợ lý Quang.

Đi vào bên trong mọi thứ vô cùng ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ, có điều đây chỉ là vẻ bền ngoài Trần Phán cảm nhận được rõ ràng một thứ gì đó vô cùng kinh tởm đang ở gần, đang ở rất gần hắn.

Quan sát căn phòng một lượt Trần Phán bắt đầu nhăn mày, dù đã ở rất gần thế nhưng hắn lại không phát hiện ra được nó đang ở đâu.

Vào những lúc như thế này Trần Phán chỉ có thể liếc mắt ra ám hiệu cho Khả Như đi tìm, còn bản thân hắn thì áp sát lại canh giữ ma nữ thay cho cô ấy.


Khả Như tuy đôi lúc không đáng tin cậy nhưng trong việc tìm kiếm và đuổi bắt thì rất được việc, thế nên những lúc như bây giờ giao việc qua cho Khả Như đi tìm là tốt nhất.

Giống như hắn nghĩ, Khả Như xuyên qua, xuyên lại một hồi liền tìm thấy được một kẽ hở ở bên dưới nền nhà, đây là dấu hiệu chứng tỏ có một căn hầm ngầm ở trong căn phòng này.

Đã tìm được nơi cần tìm, nhưng vấn đề là phải làm sao để đi vào đây, hắn hiện tại không có khả năng xuyên thấu, nếu chỉ đi mỗi ý thức vào trong thì lại quá mạo hiểm.

Trần Phán suy nghĩ một lúc, sau đó hắn tiến lại chỗ cái bàn làm việc nơi đây, Khả Như nói căn hầm nằm dưới cái bàn này nên khả năng lớn là cơ quan mở mật đạo cũng nằm ở gần xung quanh mà thôi.

Nhìn tới nhìn lui, Trần Phán chú tâm nhìn vào cái đèn nằm trên bàn làm việc, hắn thấy cái đèn lạ lắm nên bèn đi tới muốn nhấc lên nhưng không được.

“Cái đèn này gắn chặt luôn với cái bàn rồi, không nhắc lên được đâu.” Người vợ đi tới nhắc nhở, Trần Phán nghe xong thì nhếch miệng.

‘Tìm được rồi.’

Trần Phán tập trung ánh mắt quan sát, bật tắt tới lui làm đèn sáng tắt nhấp nháy, một lúc sau Trần Phán đưa tay nắm cái bóng đèn mà vặn, bóng đèn xoay tròn tiếng 'cạch cạch' theo đó vang lên, nụ cười trên môi Trần Phán càng thêm phần đậm.

Hắn đã tìm thấy được cơ quan, cái bóng chính là núm xoay điều khiển, chỉ cần vặn đúng mã mật đạo chắc chắc sẽ mở ra.

Có được hướng đi, Trần Phán áp tai lại gần cái đèn rồi vặn tay qua lại, mỗi lần âm thanh có phần thay đổi hắn ngay lập tức sẽ đổi vòng hướng xoay, điều chỉnh từng li từng tí cứ thế lặp lại mấy lần, đến khi một tiếng 'tạch' lớn vang lên Trần Phán mới chịu dừng lại, mã khóa hắn đã thành công mở được.

Bên dưới cái bàn, theo lấy tiếng 'tạch' vang lên kia sáu tấm gạch men lốt nền bị đẩy ra để lộ một cái cầu thang thông xuống căn hầm bí mật.

“Cái này!” Người vợ ở một bên thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên, bà ta không biết trong phòng làm việc của chồng mình lại có căn hầm như vậy.

Trần Phán nhìn vào bên trong căn hầm, sau lại nhìn về người vợ mà thở lấy một hơi.

Đôi mắt mắt hắn rực lên ánh lửa, ánh lửa càng lúc càng thịnh đến khi trong mắt bị một màu xanh lam chiếm trọn, khi này Trần Phán mới vỗ mạnh hai tay vào nhau gây sự chú ý của người vợ.

Người vợ nhìn qua, mắt hai người trực tiếp nhìn vào nhau, trong lấy giây lát người vợ bị chóng váng đầu óc, mặt mày tối sầm ngã xuống.

Trần Phán nhanh nhạy chạy tới đỡ lấy người đặt xuống rồi lên giọng nói: “Mang bà ấy ra phòng khách đi!"

Huỳnh Phương một mặt căng thẳng, ông ấy cảm nhận được sự khẩn trương của Trần Phán, biết chuyện không lành sắp diễn ra nên ông ta không hỏi nhiều mà làm theo lời đối phương mang người ra ngoài.

Khi người đã đi ra, Trần Phán có chút do dự thế nhưng cuối cùng vẫn là nhìn về Khả Như hạ lệnh: “ Ngươi cũng ra ngoài đi, trông chừng kĩ nó vào, đồng thời bảo vệ cho hai người họ, ưu tiên nhiệm vụ bảo vệ lên hàng đầu.”

“Vâng, Chủ nhân!" Khả Như theo lệnh mang theo ma nữ đi ra, thực hiện công việc bảo vệ được giao.

Mọi người đi hết, Trần Phán mới đi tới chỗ cầu thang, lấy trong người ra một con dao nhỏ rạch lên lòng bàn tay một đường máu, máu chảy ra kết dính, cứ thế một con dao máu được Trần Phán nắm chặt trong tay.

Cất con dao nhỏ vào trong túi, hắn cùng dao máu tiến xuống từng bậc thang.

Từng nấc thang đi xuống một cách chậm rãi, Trần Phán cảm nhận được một áp lực ở phía bên trong truyền đến, đồng thời hắn cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cẩn thận đề phòng từng nấc thang, khi đi đến nấc thang cuối cùng mắt hắn hoa lên, sau đó hắn thấy bản thân đang đứng trên một cái hồ nước lớn xanh ngất không có điểm cuối.

‘Vẫn là bị trúng chiêu.’

Trần Phán hơi bất ngờ khi bản thân đã đề phòng như thế mà vẫn không thoát được, từ đó hắn phán đoán được thực lực đối thủ không đơn giản.

Con dao máu siết chặt trên tay, Trần Phán nhấc chân đạp trên mặt nước mà đi, từng gợn sóng theo từng bước chân lăn tăn nhấp nhô lan rộng, trong không gian vô tận này Trần Phán không biết bản thân nên đi đâu, chỉ biết hướng về phía trước mà đi tới.

Đi được một hồi Trần Phán nhếch môi khinh thường, hắn xoay người chém một nhát ra phía sau, tuy phía sau hắn chẳng có thứ gì thế nhưng Trần Phán biết rõ mình đã chém trúng vào được người của đối thủ.

Một nhát thành công Trần Phán không vội vui mừng, hắn càng thêm đề phòng, hắn cảm thấy nguy hiểm sắp đến.

Giống như Trần Phán đã nghĩ, một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ yên ắng thổi vào người Trần Phán, theo đó trên người hắn xuất hiện mấy chục vết cắt cực sâu, máu theo đó tuôn ra xối xả.

“Khốn nạn!”

Trần Phán tức giận, tay nắm con dao nhanh vẽ xuống mặt nước một vòng tròn bao vây quanh người.

Vòng trong máu được vẽ ra vừa lúc một cơn gió khác được thổi tới, làm gió sắc bén như dao chém tới, tiếc thay khi đi đến phạm vi của vòng tròn máu thì bị cản, không thể tiến vào bên trong.

Sau đó mấy ngọn gió khác thổi lên, nhưng đều không làm tổn hại nổi Trần Phán, đến khi Trần Phán nhẩm tính toán xác định được thực lực của đối phương, khi này hắn một mặt lạnh lùng hai tay bắt đầu kết án.

Ngón tay khẽ chạm làm qua mấy động tác nhỏ, tiếp đó Trần Phán đem lòng bàn tay bị rạch khi nãy đập mạnh xuống dưới, máu trong lòng bàn tay lan tràn nhanh choáng tỏa ra bốn phía tiếp thêm lực lượng cho vòng trong máu.

Vòng tròn máu bảo hộ nhận được lực lượng mạnh mẽ lan rộng, trong chốc lát chiếm trọn cả vùng không gian rộng lớn.

Khi chiếm được vùng không gian, lúc này Trần Phán hét lớn: “Phá!”

Âm thanh vang vọng một cách mãnh liệt làm rạn nứt từng mảnh, từng mảnh trời sụp đổ rơi xuống, mặt nước hồ rung lên dữ dội sau đó vỡ vụn biến mất.

Trần Phán hai mắt mở ra, hắn lại nhìn thấy bản thân đang đứng ở ngay nấc thang cuối cùng.

Thở một hơi dài, một trận quyết đấu hắn đã giành được ưu thế, nhưng đây chỉ là bắt đầu, cuộc chiến vẫn chưa thật sự diễn ra, hắn giờ còn không rõ hình dạng của thực thể kia.

Đi vào sâu trong căn hầm, Trần Phán nhanh chóng quan sát mọi thứ ở trong đây.

Ở bên trong không có gì nhiều, ngoài một cái gì đó nhô lên cao được phủ bởi một tấm vải xanh, chung quanh là rất nhiều đèn điện và camera đang hướng về cái tấm vải trùm đó thì chẳng còn gì khác.

Mật thất to lớn chỉ có mấy thứ này khiến cho Trần Phán đề phòng, đồng thời có chút hiếu kì với thứ trong tấm vải kia, hắn đi lại kéo tấm vải trùm ra để lộ trong đó là một pho tượng hình thù giống như con người nhưng có phần quái dị,

Nhìn chằm vào pho tượng, Trần Phán cảm nhận được bức tượng rất nguy hiểm, chỉ là nguy hiểm ở điểm nào thì hắn không rõ.

Nhìn tới rồi lại nhìn lùi, Trần Phán thấy bên trên cánh tay của bức tượng có một vết cắt rất mới, quan sát kĩ càng hắn có thể khẳng định đây là vết chém hồi nãy hắn chém thành, từ đó Trần Phán xác nhận bức tượng này chính là thực thể vừa rồi mới tấn công hắn, cũng là thực thể hắn đang cần tìm.

Xác nhận được mục tiêu, Trần Phán nắm chặt con dao máu nhanh chóng tiến lên muốn cho đối thủ một dao kết liễu, thế nhưng ngay lúc này âm thanh kêu la, rơi rớt ở bên cầu thang vang lên khiến cho Trần Phán phân tâm, liếc mắt nhìn qua.

Một cái liếc mắt, cảnh vật trong mắt Trần Phán liền xoay vòng vòng, khi hình ảnh ổn định lại Trần Phán thấy một cái thân thể mặc vest đen thắc cà vạt đỏ không đầu đang đứng ở nơi xa, máu từ trên cổ bắn lên trên cao như một cái vòi phun.