Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề
Chương 67: Đào mộ
Huỳnh Phương dẫn Trần Phán đi vào phòng riêng của mình, sau đó ông ta bắt đầu mở két sắt có chứa những tập hồ sơ đất đai ra rồi bắt đầu tìm kiếm.
Vừa tìm Huỳnh Phương vừa lên tiếng hỏi: “Tại sao cậu lại quan tâm đến vấn đề này.”
“Có chút công chuyện, tôi cần phải tìm đến cái thi thể để xác minh một vài thứ.” Trần Phán trả lời qua loa cho có lệ, không đi vào chi tiết.
“Xem ra không phải là chuyện tốt lành gì đi.”
“Đúng là không tốt lành.” Trần Phán ngẫm nghĩ rồi không hiểu hỏi: “Sao năm đó ông không báo cảnh sát mà tự ý giải quyết một mình?"
“Năm đó Trương gia không được như bây giờ đâu, lần quy hoạch ở An Cư Vạn khi đó đối với Trương gia rất trọng yếu nhưng việc thi công lại xảy ra không ít vấn đề làm trễ nải thời gian, nếu như thêm chuyện phát hiện một cái xác được báo lên thì công việc sẽ bị đình chỉ, thời gian sẽ càng bị kéo dài, tiền tài tiêu tốn vào đó sẽ càng khó thu hồi được.” Huỳnh Phương yếu ớt nhỏ giọng trình bày.
Trần Phán nghe xong nhíu mày, hắn thấy trong lời nói của Huỳnh Phương có vấn đề nhưng đây không phải chuyện hắn quan tâm.
Hắn nhìn vào Huỳnh Phương lắc đầu: “Ông thật gan dạ, vì thu hồi vốn mà có thể bất chấp hậu quả như vậy, ông có biết làm như thế có thể khiến một số thứ tức giận hay không?"
“Khi xưa tôi không tin vào những gì mà mình không nhìn thấy.”
“Thế sao ông lại cử người đi yểm bùa lên thi?”
“Yểm bùa? Cậu có nhầm lẫn gì không, tôi không chơi mấy thứ đó.” Huỳnh Phương vội nói, Trần Phán quan sát thấy đối phương không hề nói dối.
Trần Phán suy nghĩ kỹ lại thì thấy cũng đúng, Huỳnh Phương có thể không phải là người đã sai cao thủ yểm bùa lên thi thể, như vậy người làm là ai đây?
Trần Phán ngẫm nghĩ không ra đầu mối mà khi này Huỳnh Phương đã lôi ra được một xấp tài liệu: “Đây rồi.”
Huỳnh Phương đưa tài liệu chép tay qua, Trần Phán đón lấy rồi đọc, bên trong toàn là ghi chép về quy trình khai phá xây dụng lên chung cư An Cư Vạn.
Nhìn một hồi Trần Phán chú ý tới tờ giấy được kẹp theo trong xấp tài liệu, trong tờ giấy ghi tới một cái địa chỉ, phía trên còn đề ba chữ lớn ‘Vô Danh Mộ'.
Trần Phán nhếch môi cầm tờ giấy lên quơ qua quơ lại: “Ông có muốn đi xem một chút cái thi thể bất hạnh mà ông đã đầy đọa kia hay không?”
Trong bóng đêm mờ mịt, từng hạt mưa nhỏ lẳng lặng rơi xuống, tại khu nghĩa trang hiện tại có bốn năm người đang hì hục đào bới một ngôi mộ nhỏ.
Ngôi mộ tồi tàn, ngoài một cái bia cũ kỹ còn được dựng lên minh chứng nơi đây là nơi người đã khuất đang an nghỉ ra thì không còn bất cứ cái gì cho thấy mảnh đất này là một cái mộ cả, cây cỏ um tùm, chỗ đất bằng phẳng chẳng khác gì một khu đất bình thường.
Trần Phán nhìn về ngôi mộ rồi nhìn qua Huỳnh Phương mà cảm thán: “Ông thật quá vô tâm!”
Huỳnh Phương cầm ô đứng đó không nói lại, chỉ thấy ông ấy cúi đầu trầm ngâm như đang suy nghĩ, cũng như đang hối hận, không ai rõ được ông bác này đang nghĩ gì.
Sau một hồi đào bới nhân công cuối cùng cũng chạm được đến nắp hòm quan tài, tiếp đó là nở rộng vùng đất trũng rồi thắp hương khấn bái, sau thì sẽ khai quan mở nắp.
Hương được đốt cháy, hương khói bay lên nhưng rất nhanh đã bị nước mưa dập tắt, Trần Phán nhìn thấy cảnh này có phần nhíu mày hắn cảm thấy có điều không đúng.
Giống như Trần Phán nghĩ khi nắp được mở ra bên trong quan tài trống trơn không có cái gì cả.
“Cái này!” Huỳnh Phương ngạc nhiên không tin vào mắt mình mà tiến tới kiểm tra: "Không thể nào!"
Trần Phán nhìn vào cái quan tài trống trơn nét mặt nhăn nhó không vui, phải mất một lúc hắn mới lên tiếng hỏi: “Năm đó là ông đích thân đi chôn cái xác hay là có ai trợ giúp.”
“Năm đó khi hạ huyệt tôi đã ở đó, bộ xương kia rõ ràng là có ở bên trong.” Huỳnh Phương thành thật trả lời.
“Năm đó tham gia vụ việc này có nhưng ai?” Trần Phán tiếp tục hỏi.
“Không nhớ rõ, chuyện đã xảy ra quá lâu rồi.”Huỳnh Phương cố nhớ lại, sau một hồi Huỳnh Phương nhớ lại một số thứ vội nói: “Chuyện này tôi thật không biết nhiều đâu, khi xưa mọi chuyện đa phần đều là do một tay trợ lý Quang sắp xếp.”
“Người đâu?”
“Chết rồi, nhưng câu ta chắc là có bản chép tay ghi lại đầy đủ mọi việc, đây là thói quen của cậu ta.”
“Chết vào một năm rưỡi trước phải không?” Trần Phản như nghĩ thông suốt một số chuyện nên vội vàng lên tiếng hỏi để xác minh lại suy nghĩ của mình.
“Sao câu biết?” Huỳnh Phương tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Quả nhiên!” Trần Phán nhìn về một khoảng hư không: “Một năm rưỡi trước có một thứ đột nhiên trỗi dậy làm loạn.”
Huỳnh Phương nhìn theo ánh mắt của Trần Phán nhìn thấy một khoảng không mờ mịt thì sắc mặt cũng dần biến đổi sau đó ông ấy chỉ biết thở dài: “ Mai tôi dẫn cậu qua nhà trợ lý Quang.”
Qua ngày hôm sau Huỳnh Phương như đã hứa đích thân ông ấy lái xe chở Trần Phán đi tới nhà của người trợ lý Quang kia.
Ngôi nhà khang trang, hai lầu, cổng sắt dạng kéo ra kéo vào, vừa bước chân xuống xe Trần Phán trước tiên quan sát khắp cả căn nhà.
“Đây là nhà của trợ lý Quang kia sao?” Trần Phán nghiêm mặt lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Huỳnh Phương thấy một mặt nghiêm trọng của Trần Phán thì nghi hoặc hỏi qua.
“Có, vấn đề nghiêm trọng là đằng khác, lát nữa ông nên làm theo lời tôi không nên hỏi nhiều.” Ánh mắt rực lên ngọn lửa màu lam sắc, Trần Phán nhìn về ngôi nhà trước mặt cảnh giác lên tiếng nhắc nhở.
Ngôi nhà trong mắt Trần Phán hắc khí vờn quanh, chung quanh không có lấy một thực thể nào tồn tại, theo kinh nghiệm của hắn bên trong có thực thể màu đỏ, thực lực không tồi có thể sẽ xảy ra một cuộc đại chiến.
Dặn dò xong xuôi Trần Phán nhấn chuông cửa, theo đó một người phụ nữ chừng hơn 50 đi ra, người phụ nữ khi thấy người đến là Huỳnh Phương thì vui vẻ niềm nở mời người vào ngồi rồi chuẩn bị đi pha trà nước.
Khi này Huỳnh Phương mới nhìn về Trần Phán bắt đầu lên tiếng nói rõ.
Người phụ nữ này là vợ của trợ lý Quang, hai người họ sống với nhau nhiều năm nhưng không có con cái, chỉ có một người con nuôi hiện tại đang đi công tác, trong nhà vốn còn có một người giúp việc chỉ là hôm nay sao lại không thấy ông ấy cũng không biết.
“Ông quen thuộc ngôi nhà này thật.”
“Trợ lý Quang làm trợ lý cho tôi gần 20 năm trời, khi nghe tin cậu ấy chết tôi cũng rất bàng hoàng, cậu ta là một người rất đáng tin cậy.” Huỳnh Phương buồn bã.
Trần Phán thấy vậy không hỏi nữa, hắn có thể hiểu lý do ông ấy như thế buồn bã, cũng hiểu tại sao ông ấy một người luôn cẩn thận lại có thể tin tưởng giao những việc quan trọng cho một người không thuộc dòng họ.
Ông bác là vì cảnh ngộ của trợ lý Quang tác động, là vì quá khứ ảnh hưởng, đến tận bây giờ ông bác này vẫn không thoát khỏi quá khứ vẫn đắm chìm trong những hồi ức đau buồn.
Trà nước được đưa lên, Huỳnh Phương giới thiệu sơ qua ý định mà hai người đến đây cho người vợ nghe.
Nghe được lý do Huỳnh Phương đến là vì muốn tìm cuốn sổ ghi chép công việc của chồng mình thì người vợ một mặt khó xử: “Khi anh ấy qua đời tôi đã đem mọi thứ đốt rồi, đây là tâm nguyện của anh ấy nên giờ_”
“Tại sao người giúp việc trong nhà lại không thấy đâu?” Trần Phán chen ngang vào lời giải thích của người vợ mà hỏi.
“Con bé mấy hôm trước đột nhiên nghỉ ngang, không biết tại sao lại nghỉ nữa đã ở đây mấy năm, cô xem con bé như người thân trong nhà thế mà không nói không rằng lại nghỉ.” Người vợ có chút không vui khi nói về chuyện người giúp việc nghỉ ngang.
“Cô có số không, có thể gọi điện được không? Có một ít chuyện muốn hỏi.” Trần Phán nêu ra yêu cầu.
Số điện thoại là có, người vợ nhanh tay lấy điện thoại gọi qua, đầu dây bên kia mất một hồi lâu mới bắt máy.
Bên kia bắt máy, người vợ trao đổi qua lại đôi ba câu với đầu máy bên kia thì sắc mặt chuyển biến liên tục, sau đó người vợ dập điện thoại, một mặt kinh ngạc còn chưa hồi phục nói: “Chết, chết rồi!”