Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề
Chương 66: Truy tìm dấu vết còn sót lại.
Ma nữ này bị câm, đây là một yếu tố rất quan trọng thế mà Khả Như từ đầu đến cuối lại không nói cho hắn nghe, đến khi hắn hỏi thì mới vỡ lẽ ra.
Trần Phán đối với Khả Như thất vọng càng thêm thất vọng, hắn không tin Khả Như nữa mà quay qua hỏi ma nữ để xác nhận.
Ma nữ vẫn như thường lệ ú ớ mấy tiếng không thành câu, đầu thì gật lia lịa xác nhận.
“Chủ nhân thấy không, em ấy nói là mình bị câm đó.”
Trần Phán nhìn ma nữ rồi lại nhìn Khả Như, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện hết sức kì quái: “Làm sao ngươi nghe được nó nói, hay là ngươi trước giờ chỉ phỏng đoán ý của người ta thôi.”
Hắn không biết ma nữ bị câm, đây là một sai lầm nghiêm trọng hắn mắc phải nhưng nguyên nhân dẫn đến sai lầm này đều là do Khả Như, từ lúc bắt được ma nữ đến nay Khả Như nói chuyện với ma nữ giống như bình thường khiến hắn cứ nghĩ con ma nữ nhút nhát chỉ thích nói chuyện với Khả Như thôi không thích nói chuyện với hắn, từ ngộ nhận đó đã dẫn đến một số sai lầm trong phán đoán của hắn.
“ Khả Như đâu có đoán bừa, là em ấy nói nhưng chỉ có một mình Khả Như nghe được thôi, chủ nhân thấy Khả Như có lợi hại không?” Khả Như hãnh diện kể lể, khoe khoan.
“Thật sao?”
Trần Phán nghi ngờ lắm, dù hắn cảm thấy Khả Như không lừa mình nhưng hắn vẫn phải làm một số thứ kiểm tra nhỏ để xem thử Khả Như như thật có thể nghe được ma nữ câm nói chuyện hay không.
Bài kiểm tra không có gì khó, Trần Phán đuổi Khả Như ra khỏi nhà rồi nói nhỏ bên tai con ma nữ mấy câu, sau thì gọi Khả Như vào rồi trước mặt hắn ma nữ lập lại những câu lúc nãy, nếu Khả Như là đoán mò thì sẽ không thể nào đoán trúng được câu đó là gì.
Trong lần làm đầu tiên, Khả Như nhanh chóng nói chính xác câu khẩu hiệu, sau đó qua hai lần thử kết quả tất cả đều nói đúng.
Trần Phán ngưng việc kiểm tra, hắn tin Khả Như có thể nghe hiểu được ma nữ nói rồi, một lần nói đúng có thể là do may mắn chứ mấy lần liên tiếp thì không thể nào.
Ngồi xuống ghế Trần Phán bắt đầu cau mày, hắn cảm thấy Khả Như không đúng, nhưng con ma nữ kia lại càng không đúng hơn.
Khả Như không đúng là chuyện bình thường như cơm bữa, thực thể từ màu đỏ chuyển sang màu cam vốn đã là chuyện hết sức vô lý rồi, thêm mấy chuyện nữa cũng chẳng có gì quan trọng, mà con ma nữ kia không đúng thì lại khác, đó là một vấn đề rất lớn.
Thực thể hình dạng con người bị câm không thể nói chuyện trên thực tế là một chuyện không thể xảy ra, thực thể thường là dạng tập hợp một chuỗi các ý niệm mà các ý niệm thì không có chuyện ngôn ngữ ở đây, chỉ cần ý niệm hiểu được ngôn ngữ thì có thể giao tiếp được, dù thực thể khi còn sống có bị câm đi nữa thì khi trở thành thực thể vẫn có thể nói chuyện bình thường.
Thực thể hình thù con người không thể nói chuyện trong nhiều năm hành nghề của mình Trần Phán chưa gặp qua bao giờ, hắn chỉ có gặp qua một trường hợp bán câm mà thôi.
Bán câm ở đây không phải là không thể nói chuyện mà đơn giản là không muốn nói, thực thể đó khi còn sống không chỉ câm mà còn bị điếc, giao tiếp thường ngày đều là dùng tới ám hiệu tay nên khi trở thành thực thể chỉ thích dùng tay giao tiếp chứ không phải là không nói được.
‘Một thực thể bị câm sao, quá vô lý."
Trần Phán ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng hắn nghĩ tới một thứ có thể khiến một thực thể bị câm, chính xác thì chỉ có một phương thức có thể làm được như vậy, đó là phong cấm, có kẻ nào đó đã đặt bùa chú phong cấm lên thi thể của con ma nữ.
Theo hướng suy nghĩ này Trần Phán có thể lý giải được vấn đề tại sao con ma nữ bị mất trí nhớ, tất cả là bùa ngãi làm ra, nhưng đó là bùa chú dạng gì mà mắt hắn lại không thể nhìn ra được Trần Phán không biết, hắn càng thêm thời gian để tìm hiểu.
Có một số câu hỏi cùng một ít vấn đề hiện tại không thể lý giải được nhưng ma nữ đã trúng bùa là việc chắc chắn, có được đầu mối mọi việc cần làm về sau càng dễ dàng hơn nhiều.
Trần Phán lấy điện thoại đánh máy gọi qua cho một số người để tìm hiểu giúp hắn một số thứ, không lâu sau thông tin cần tìm đã được gửi đến, nhìn vào đống tài liệu trong máy Trần Phán lại mệt mỏi.
Trong ngày Trần Phán đánh thêm một cuộc điện thoại, sau đó hắn đi đến một căn biệt thự khá khang trang.
Nơi đây là biệt thự của ông bác Huỳnh Phương kia, hắn đã phải bỏ ra toàn bộ liêm sỉ còn sót lại để có thể biết được cái địa chỉ căn biệt thự này.
Trần Phán muốn đi vào bên trong nhưng mới tiếp cận lại gần thôi hắn đã bị mấy tên vệ sĩ bao quanh rồi được ân cần hỏi han về mục đích đến đây.
Sau một hồi trình bày những người vệ sĩ đi vào báo tin, sau đó thông qua một màn tra xét kĩ càng, đến khi con dao yêu quý luôn mang theo bên người bị lấy đi, lúc này hắn mới có thể đi vào bên trong.
Mới tiến vào trong phòng khách, Trần Phán đã gặp được Huỳnh Phương đang ngồi ở đó chờ hắn với ánh mắt rất chi là không vui, ẩn ẩn có chút phần nổi giận.
Trần Phán cũng không vui, hắn tự nhiên đi lại kéo ghế ngồi xuống sau đó nói: “ Tôi chỉ gọi điện chứ không có gặp mặt Thu Thủy đâu, tôi là người rất biết tôn trọng lời hứa.”
Trần Phán là muốn tìm tới thi thể của con ma nữ để tra xét, nhưng không có đầu mối nên hắn muốn bắt đầu từ công ty xây dựng lên khu cư nơi ma nữ xuất hiện, nơi khi xưa là khu rừng rậm kia để hỏi một vài điều xem thử có kiếm được manh mối gì không, mà cái công ty xây dựng hắn cần hỏi đó trùng hợp thay là công ty thuộc sở hữu của Trương gia, trùng hợp hơn nữa người năm đó chỉ đạo quy hoạch khu đất chính là Trương Huỳnh Phương, ông bác ở trước mặt hắn đây.
Đã muốn hỏi Trần Phán tất nhiên là muốn gặp mặt trực tiếp để hỏi, có điều hắn không biết Huỳnh Phương đang ở đâu, số điện thoại cũng không có, càng tệ hơn khi Huỳnh Phương những năm gần đây sống khá kín tiếng, nơi ở hiện tại của ông ấy rất khó để xác định nên hắn chỉ có thể liên lạc với Thu Thủy xin một cái địa chỉ, hắn nghĩ Thu Thủy hẳn biết mà giống như hắn nghĩ Thu Thủy thật biết.
Dẫu có chút xấu hổ khi mới mấy ngày trước còn mạnh miệng nói không gặp lại người ta, nay qua mấy ngày lại gọi điện như thế nhưng hắn không có làm trái lời hứa, hắn thật không gặp mặt chỉ đơn thuần gọi điện thôi.
“Không khác gì mấy đâu cậu Trần, tôi không muốn con bé có bất kì dính líu gì tới cậu cả.”
“Tôi cũng không muốn đâu, bất đắc dĩ thôi.”
Huỳnh Phương nhìn chằm vào Trần Phán, ánh mắt ông ta thể hiện rõ bản thân rất tức giận nhưng rất nhanh ông ấy đã bình tĩnh trở lại: “ Được rồi, cậu muốn tìm tôi là có chuyện gì.”
“Khu chung cư An Cư Vạn khi xưa là do ông lãnh đạo quy hoạch phải không?” Trần Phán nghiêm nghị bắt đầu hỏi vào vấn đề chính.
“Có vấn đề gì?”
“Có đó, vấn đề lớn là đằng khác.” Trần Phán dừng lại gõ gõ ngón tay lên bàn: “Thi thể năm đó bị đào lên đang ở đâu rồi.” Sau một hồi suy xét đôi mắt rực lên ánh lửa lam sắc, Trần Phán nhìn chằm chằm về Huỳnh Phương mà hỏi.
Huỳnh Phương đột ngột bị hỏi đến vấn đề này thì nhăn mày, đôi mắt chớp động có phần lo lắng nhưng chỉ trong giây lát ông ấy đã tĩnh tâm lại: “Cậu hỏi gì vậy, thi thể nào?”
“Vậy sao!” Trần Phán cười lạnh: “Ông có biết những lúc ông nói dối mắt sẽ thường hay chớp hay không?”
“Cậu thật biết nói đùa, lão già như tôi sao lại phải nói dối.” Huỳnh Phương nghiêm nghị nói lại nhưng đôi mắt chớp động lên xuống kia lại phản bội ông ấy.
Huỳnh Phương bị nhìn chằm, biết bản thân không thể nói dối trước mặt người này được nên chỉ có thể thở dài: “Cậu nên biết trong chuyện làm ăn có chút ít thủ đoạn, chút ít bí mật là không thể tránh hỏi.”
“Tôi không phải người làm kinh doanh nên tôi không biết, tôi chỉ muốn biết cái xác đang ở đâu?" Trần Phán hỏi lại.
“Ở đâu ư, cái này là làm khó cho lão gì như tôi rồi, chuyện xảy ra đã quá lâu thật không thể nhớ được.”
“Có ghi chép chứ?”
“Cậu nghĩ ai lại ghi chép mấy thứ này.”
“Người khác thì không nhưng ông chắc có đi, ông là người khá cẩn thận mà.”
“Cậu đúng là xem trọng tôi, tôi thật sự không có ghi chép, nhưng nếu như tôi nhớ không nhầm thì có một số thứ còn sót lại có lẽ có ích, cậu đi theo tôi.”
Trần Phán đối với Khả Như thất vọng càng thêm thất vọng, hắn không tin Khả Như nữa mà quay qua hỏi ma nữ để xác nhận.
Ma nữ vẫn như thường lệ ú ớ mấy tiếng không thành câu, đầu thì gật lia lịa xác nhận.
“Chủ nhân thấy không, em ấy nói là mình bị câm đó.”
Trần Phán nhìn ma nữ rồi lại nhìn Khả Như, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện hết sức kì quái: “Làm sao ngươi nghe được nó nói, hay là ngươi trước giờ chỉ phỏng đoán ý của người ta thôi.”
Hắn không biết ma nữ bị câm, đây là một sai lầm nghiêm trọng hắn mắc phải nhưng nguyên nhân dẫn đến sai lầm này đều là do Khả Như, từ lúc bắt được ma nữ đến nay Khả Như nói chuyện với ma nữ giống như bình thường khiến hắn cứ nghĩ con ma nữ nhút nhát chỉ thích nói chuyện với Khả Như thôi không thích nói chuyện với hắn, từ ngộ nhận đó đã dẫn đến một số sai lầm trong phán đoán của hắn.
“ Khả Như đâu có đoán bừa, là em ấy nói nhưng chỉ có một mình Khả Như nghe được thôi, chủ nhân thấy Khả Như có lợi hại không?” Khả Như hãnh diện kể lể, khoe khoan.
“Thật sao?”
Trần Phán nghi ngờ lắm, dù hắn cảm thấy Khả Như không lừa mình nhưng hắn vẫn phải làm một số thứ kiểm tra nhỏ để xem thử Khả Như như thật có thể nghe được ma nữ câm nói chuyện hay không.
Bài kiểm tra không có gì khó, Trần Phán đuổi Khả Như ra khỏi nhà rồi nói nhỏ bên tai con ma nữ mấy câu, sau thì gọi Khả Như vào rồi trước mặt hắn ma nữ lập lại những câu lúc nãy, nếu Khả Như là đoán mò thì sẽ không thể nào đoán trúng được câu đó là gì.
Trong lần làm đầu tiên, Khả Như nhanh chóng nói chính xác câu khẩu hiệu, sau đó qua hai lần thử kết quả tất cả đều nói đúng.
Trần Phán ngưng việc kiểm tra, hắn tin Khả Như có thể nghe hiểu được ma nữ nói rồi, một lần nói đúng có thể là do may mắn chứ mấy lần liên tiếp thì không thể nào.
Ngồi xuống ghế Trần Phán bắt đầu cau mày, hắn cảm thấy Khả Như không đúng, nhưng con ma nữ kia lại càng không đúng hơn.
Khả Như không đúng là chuyện bình thường như cơm bữa, thực thể từ màu đỏ chuyển sang màu cam vốn đã là chuyện hết sức vô lý rồi, thêm mấy chuyện nữa cũng chẳng có gì quan trọng, mà con ma nữ kia không đúng thì lại khác, đó là một vấn đề rất lớn.
Thực thể hình dạng con người bị câm không thể nói chuyện trên thực tế là một chuyện không thể xảy ra, thực thể thường là dạng tập hợp một chuỗi các ý niệm mà các ý niệm thì không có chuyện ngôn ngữ ở đây, chỉ cần ý niệm hiểu được ngôn ngữ thì có thể giao tiếp được, dù thực thể khi còn sống có bị câm đi nữa thì khi trở thành thực thể vẫn có thể nói chuyện bình thường.
Thực thể hình thù con người không thể nói chuyện trong nhiều năm hành nghề của mình Trần Phán chưa gặp qua bao giờ, hắn chỉ có gặp qua một trường hợp bán câm mà thôi.
Bán câm ở đây không phải là không thể nói chuyện mà đơn giản là không muốn nói, thực thể đó khi còn sống không chỉ câm mà còn bị điếc, giao tiếp thường ngày đều là dùng tới ám hiệu tay nên khi trở thành thực thể chỉ thích dùng tay giao tiếp chứ không phải là không nói được.
‘Một thực thể bị câm sao, quá vô lý."
Trần Phán ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng hắn nghĩ tới một thứ có thể khiến một thực thể bị câm, chính xác thì chỉ có một phương thức có thể làm được như vậy, đó là phong cấm, có kẻ nào đó đã đặt bùa chú phong cấm lên thi thể của con ma nữ.
Theo hướng suy nghĩ này Trần Phán có thể lý giải được vấn đề tại sao con ma nữ bị mất trí nhớ, tất cả là bùa ngãi làm ra, nhưng đó là bùa chú dạng gì mà mắt hắn lại không thể nhìn ra được Trần Phán không biết, hắn càng thêm thời gian để tìm hiểu.
Có một số câu hỏi cùng một ít vấn đề hiện tại không thể lý giải được nhưng ma nữ đã trúng bùa là việc chắc chắn, có được đầu mối mọi việc cần làm về sau càng dễ dàng hơn nhiều.
Trần Phán lấy điện thoại đánh máy gọi qua cho một số người để tìm hiểu giúp hắn một số thứ, không lâu sau thông tin cần tìm đã được gửi đến, nhìn vào đống tài liệu trong máy Trần Phán lại mệt mỏi.
Trong ngày Trần Phán đánh thêm một cuộc điện thoại, sau đó hắn đi đến một căn biệt thự khá khang trang.
Nơi đây là biệt thự của ông bác Huỳnh Phương kia, hắn đã phải bỏ ra toàn bộ liêm sỉ còn sót lại để có thể biết được cái địa chỉ căn biệt thự này.
Trần Phán muốn đi vào bên trong nhưng mới tiếp cận lại gần thôi hắn đã bị mấy tên vệ sĩ bao quanh rồi được ân cần hỏi han về mục đích đến đây.
Sau một hồi trình bày những người vệ sĩ đi vào báo tin, sau đó thông qua một màn tra xét kĩ càng, đến khi con dao yêu quý luôn mang theo bên người bị lấy đi, lúc này hắn mới có thể đi vào bên trong.
Mới tiến vào trong phòng khách, Trần Phán đã gặp được Huỳnh Phương đang ngồi ở đó chờ hắn với ánh mắt rất chi là không vui, ẩn ẩn có chút phần nổi giận.
Trần Phán cũng không vui, hắn tự nhiên đi lại kéo ghế ngồi xuống sau đó nói: “ Tôi chỉ gọi điện chứ không có gặp mặt Thu Thủy đâu, tôi là người rất biết tôn trọng lời hứa.”
Trần Phán là muốn tìm tới thi thể của con ma nữ để tra xét, nhưng không có đầu mối nên hắn muốn bắt đầu từ công ty xây dựng lên khu cư nơi ma nữ xuất hiện, nơi khi xưa là khu rừng rậm kia để hỏi một vài điều xem thử có kiếm được manh mối gì không, mà cái công ty xây dựng hắn cần hỏi đó trùng hợp thay là công ty thuộc sở hữu của Trương gia, trùng hợp hơn nữa người năm đó chỉ đạo quy hoạch khu đất chính là Trương Huỳnh Phương, ông bác ở trước mặt hắn đây.
Đã muốn hỏi Trần Phán tất nhiên là muốn gặp mặt trực tiếp để hỏi, có điều hắn không biết Huỳnh Phương đang ở đâu, số điện thoại cũng không có, càng tệ hơn khi Huỳnh Phương những năm gần đây sống khá kín tiếng, nơi ở hiện tại của ông ấy rất khó để xác định nên hắn chỉ có thể liên lạc với Thu Thủy xin một cái địa chỉ, hắn nghĩ Thu Thủy hẳn biết mà giống như hắn nghĩ Thu Thủy thật biết.
Dẫu có chút xấu hổ khi mới mấy ngày trước còn mạnh miệng nói không gặp lại người ta, nay qua mấy ngày lại gọi điện như thế nhưng hắn không có làm trái lời hứa, hắn thật không gặp mặt chỉ đơn thuần gọi điện thôi.
“Không khác gì mấy đâu cậu Trần, tôi không muốn con bé có bất kì dính líu gì tới cậu cả.”
“Tôi cũng không muốn đâu, bất đắc dĩ thôi.”
Huỳnh Phương nhìn chằm vào Trần Phán, ánh mắt ông ta thể hiện rõ bản thân rất tức giận nhưng rất nhanh ông ấy đã bình tĩnh trở lại: “ Được rồi, cậu muốn tìm tôi là có chuyện gì.”
“Khu chung cư An Cư Vạn khi xưa là do ông lãnh đạo quy hoạch phải không?” Trần Phán nghiêm nghị bắt đầu hỏi vào vấn đề chính.
“Có vấn đề gì?”
“Có đó, vấn đề lớn là đằng khác.” Trần Phán dừng lại gõ gõ ngón tay lên bàn: “Thi thể năm đó bị đào lên đang ở đâu rồi.” Sau một hồi suy xét đôi mắt rực lên ánh lửa lam sắc, Trần Phán nhìn chằm chằm về Huỳnh Phương mà hỏi.
Huỳnh Phương đột ngột bị hỏi đến vấn đề này thì nhăn mày, đôi mắt chớp động có phần lo lắng nhưng chỉ trong giây lát ông ấy đã tĩnh tâm lại: “Cậu hỏi gì vậy, thi thể nào?”
“Vậy sao!” Trần Phán cười lạnh: “Ông có biết những lúc ông nói dối mắt sẽ thường hay chớp hay không?”
“Cậu thật biết nói đùa, lão già như tôi sao lại phải nói dối.” Huỳnh Phương nghiêm nghị nói lại nhưng đôi mắt chớp động lên xuống kia lại phản bội ông ấy.
Huỳnh Phương bị nhìn chằm, biết bản thân không thể nói dối trước mặt người này được nên chỉ có thể thở dài: “Cậu nên biết trong chuyện làm ăn có chút ít thủ đoạn, chút ít bí mật là không thể tránh hỏi.”
“Tôi không phải người làm kinh doanh nên tôi không biết, tôi chỉ muốn biết cái xác đang ở đâu?" Trần Phán hỏi lại.
“Ở đâu ư, cái này là làm khó cho lão gì như tôi rồi, chuyện xảy ra đã quá lâu thật không thể nhớ được.”
“Có ghi chép chứ?”
“Cậu nghĩ ai lại ghi chép mấy thứ này.”
“Người khác thì không nhưng ông chắc có đi, ông là người khá cẩn thận mà.”
“Cậu đúng là xem trọng tôi, tôi thật sự không có ghi chép, nhưng nếu như tôi nhớ không nhầm thì có một số thứ còn sót lại có lẽ có ích, cậu đi theo tôi.”