Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề
Chương 65: Khả Như không đáng tin cậy
“ Chuyện gì?” Trần Phán tò mò hỏi.
“Đầu tiên, tôi phải nói lời cảm ơn với cậu vì đã giúp tôi và bà ấy_”
“Không có gì, tôi cũng không phải giúp ông.”
“Được rồi, cậu đã nói vậy thì tôi sẽ vào vấn đề chính, tôi mong cậu từ nay về sau đừng có lại gần con bé nữa.”
“Cha,_”. Thu Thủy ngạc nhiên với mấy lời của Huỳnh Phương, cô ấy muốn nói nhưng bị Huỳnh Phương giơ tay ra hiệu giữ yên lặng.
“Cậu gặp Thủy được mấy lần nhưng có lần nào là không có chuyện xảy ra hay không, lần trước cậu tự đâm chính mình chứng kiến cảnh đó con bé đã rất sốc ngày hôm sau liền đổ bệnh không dậy nổi, lần này thì dính líu tới xã đoàn, tiếp theo tôi rất sợ cậu sẽ đem tính mạng của con bé ra để mà đùa giỡn.”
“Bị bệnh sao?” Trần Phán nhìn về Thu Thủy hỏi, đêm đó gặp mặt Thu Thủy không nói gì nên hắn không biết đến vụ này.
“Không liên quan đến anh, đấy chỉ là cảm sốt thông thường thôi.”
“Hiểu rồi, ông yên tâm tôi sẽ không làm phiền đến cô ấy nữa đâu.” Trần Phán đồng ý với yêu cầu của Huỳnh Phương.
“ Trần Phán, không phải vậy đâu.”
Thu Thủy gấp gáp lắc tay muốn nói nhưng bị Trần Phán chen ngang: “Làm phiền cô nhiều rồi, lần này tôi thật có lỗi.” Trần Phán đưa tay bắt lấy hư không sau đó mở tay ra, trong lòng bàn tay hắn bất ngờ xuất hiện một sợi dây chuyền bằng bạc có mặt là một viên đá ruby khắc hình lục giác lấp lánh ánh đỏ: “Đây là bùa hộ mệnh, tặng cho cô coi như chuộc lỗi.”
Trong sự ngỡ ngàng của Thu Thủy, Trần Phán đã vòng ra sau khéo léo đeo sợi dây chuyền lên cổ cho cô nàng rồi nhếch nhẹ môi ẩn ẩn ý cười, sau đó hắn không nói gì nữa mà mang theo hai người cảnh sát rời đi.
Nhìn lấy bóng lưng có phần cô đơn của Trần Phán, Thu Thủy tức giận nhìn qua Huỳnh Phương: “Cha!”
“Ta là muốn tốt cho con thôi.”
“Không hiểu, cha vốn không hiểu.” Để lại một câu Thu Thủy tức tối rời đi, cô nàng ương bướng không đi chung xe với Huỳnh Phương mà gọi taxi đi riêng.
Trần Phán đi đàm hòa vụ việc của Minh Dự xong thì ngay sau đó hắn bị nhốt lại, phải mất đến tận bốn năm ngày sau hắn mới được thả ra.
Ra khỏi chỗ tạm giam, Trần Phán vươn vai liếc mắt nhìn qua bên phải, ngữ khí nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Sao rồi, không bắt được tôi vào tù anh cảm thấy tức tối lắm sao?”
“Không có một tội ác nào thật sự hoàn hảo cả, Trần Phán sau này cậu nên chú ý hơn, tôi từ giờ sẽ quan sát tới cậu thật nhiều.” Một người mặc áo khoác đen lưng dựa vào tường hai tay bỏ cho vào túi quần dùng lấy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy uy hiếp trả lời, người này chính là Tôn Diệp, chính là người đã bắt Trần Phán với tội danh cố ý mưu sát.
Không biết là dùng cách nào Tôn Diệp lại có thể ép được một tên trong xã đoàn từng đến khu chung cư hôm đó ra làm nhân chứng buộc tội hắn, càng đáng hận hơn khi Tôn Diệp lại có ảnh chụp hắn đứng ở ngay trước tên đã đem mã tấu tự chém vào cổ mình.
Sự việc sẽ chẳng có gì Trần Phán vốn không ra tay nên không sợ, tiếc thay tấm hình kia của Tôn Diệp đưa ra được chụp thật là rất khéo, từ góc độ bức ảnh nhìn vào thì thấy giống như hắn đang ra tay động thủ giết người.
Do tấm hình cùng với người làm chứng Trần Phán vô pháp làm gì chỉ có chờ, chờ đến khi nạn nhân tỉnh lại, chờ tìm ra bằng chứng hắn vô tội.
Về phần nạn nhân may sao trong thời gian này không có vấn đề gì khác xảy ra, không có ai ra tay thủ tiêu nên đến sáng hôm nay người đã tỉnh lại.
Người đã tỉnh lời khai đã đưa ra, tất nhiên theo lấy một góc nhìn nào đó của nạn nhân hắn chân thật là vô tội, đồng thời bên kia Phùng Nguyên theo sự chỉ dẫn của hắn từ vết thương trên người nạn nhân cùng hung khí đem đi đối chiếu, phân tích và cho lấy kết quả là do bản thân nạn nhân tự dùng vũ khí làm tổn thương chính mình.
Có lập luận vững vàng, nạn nhân tự thú nhận Trần Phán theo đó được thả ra không có chút gì trở ngại, nhưng Trần Phán bây giờ không thể thả lỏng được, hắn hiện tại cần cảnh giác cao độ.
Từ vụ Lê Thị Lợi kia, nay là tấm ảnh được cố ý chụp theo góc độ đặc biệt, đây rất rõ ràng có người nhắm tới hắn, mà người này rất thể là Tôn Diệp, kẻ đang đứng ở bên cạnh hắn đây.
“Anh Diệp không cần cố quá làm gì, sẽ không có lần sau đâu, tôi không bao giờ phạm một lỗi hai lần.”
Để lại một câu Trần Phán rời đi, nhìn lấy bóng lưng Trần Phán ánh mắt Tôn Diệp ẩn ẩn nổi lên điểm đen như thâm uyên vực sâu, đồng thời ẩn hiện lên sự thâm độc, tà ác nhưng rất nhanh tất cả đều biến mất, đều bị Tôn Diệp giấu vào bên trong.
Trở về nhà của mình Trần Phán kiểm tra lại tất cả, sau khi đảm bảo không bị ai xâm nhập Trần Phán thở ra một hơi yên tâm.
Tôn Diệp ra tay quá nhanh, hắn không có thời gian để chuẩn bị, cả việc niêm phong ngôi nhà cũng không kịp nên hắn rất sợ bị khám nhà, may sao không có mà công lao lớn nhất khẳng định là do Phùng Nguyên đã ra rất nhiều sức.
Trần Phán ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn ngẫm nghĩ lại về hành động của Tôn Diệp thì thấy rất bất thường, một tấm ảnh cùng với một nhân chứng nhiêu đó muốn buộc tội hắn là không thể, lời khai nhân chứng không đáng tin, tấm ảnh quá vi diệu có đầy cách để vô hiệu hóa bằng chứng này.
Tôn Diệp là người thông minh đáng lẽ ra không nên sơ suất như vậy, không có bằng chứng vững chắc để ép hắn thì vì lý do gì lại hành động, lại bắt hắn.
'Khẳng định có vấn đề.'
Trần Phán khẳng định Tôn Diệp là có mục địch khác, nhưng mục đích gì hắn nghĩ không ra.
Sau khi nghĩ ngợi một hồi hắn không nghĩ ra được mục đích của Tôn Diệp nên tạm gác qua một bên, trước tiên việc hắn cần làm là đi qua tịch thu lại điện thoại mới mua của Khả Như bất chấp cô nàng la ó hay làm nũng gì hắn cũng không mềm lòng.
Bao nhiêu chuyện xảy ra tất cả đều do Khả Như với cái điện thoại gây nên, hắn trước đã biết kiểu gì cũng có chuyện nhưng hắn không nghĩ rằng sự việc lại lớn đến như thế suýt chút nữa hắn đã không thể khống chế được sự tình, nên giờ hắn quuết không cho Khả Như đụng vào điện thoại nếu không tương lai ai biết Khả Như lại gây ra bao sự tình nữa cơ chứ.
Sau khi lấy lại cái điện thoại, Trần Phán liền quay đầu nhìn về con ma nữ kia, không vui hỏi: “Sao lại ra tay nặng với tên Hoàng Lĩnh kia như thế, ta đã bảo hù dạo chút ít thôi mà.”
Ma nữ thấy Trần Phán không vui thì rụt đầu trốn sau lưng Khả Như không chịu nói chuyện, Khả Như ưỡn ngực trả lời trả lời thay: “Là Khả Như chỉ em ấy làm đó, tên kia dám rủ Khả Như vào khách sạn với ý đồ bại bạ đúng là đáng đời hắn, xem thử sau này hắn còn dám làm như thế nữa không.”
“Lại là ngươi.”
Trần Phán giận dữ đem Khả Như và con ma nữ ra giảng dạy một trận đạo lý nhân sinh, nhưng nói mãi Trần Phán cảm thấy hai đứa chẳng có nghe hắn nói cái gì hết, nhất là Khả Như một mặt vâng dạ cho có lệ chứ nghe lọt vào tai câu nào của hắn đâu.
Trần Phán bất lực không nói nữa, thật ra hắn biết mọi chuyện không nên chỉ trách riêng Khả Như, Khả Như chỉ là đơn thuần không hiểu sự đời, ai trong chuyện này cũng đều có lỗi, mà hắn càng là có lỗi nhiều nhất.
Là hắn đã nghĩ ra cách cho người thế Khả Như, là hắn đã nhờ Thu Thủy, cũng là hắn ra tay đả thương người làm vấn đề càng thêm phức tạp, hắn có lỗi nhưng hắn đâu có thể tự trách bản thân được nên chỉ có thể trách Khả Như mà thôi.
Ngẫm nghĩ qua lại Trần Phán quyết định không nói gì đến Khả Như nữa mà lại quay sang ma nữ thắc mắc hỏi: “Tại sao ta chưa thấy ngươi nói chuyện bao giờ?”
Từ lúc bắt được ma nữ ở căn hộ kia đến nay hắn chỉ thấy đối phương hết lắc đầu rồi lại gật đầu, không cũng là thì thầm thủ thỉ to nhỏ nói chuyện riêng với Khả Như, có chuyện cần hỏi thì đối phương cũng thông qua Khả Như để trả lời chứ hắn không thật sự nghe đối phương nói qua câu nào bao giờ ngoài mấy lời ú ớ.
“Chủ nhân không biết sao? Em ấy bị câm không nói được.”
“Bị câm sao?”
“Ừ!”
“Sao ngươi không nói với ta?”
“ Khả Như không có nói sao?”
“Không có!”
“Khả Như nghĩ chủ nhân đã biết rồi chứ.” Khả Như hai tay đan xen ngập ngừng giải thích.
Trần Phán một mặt đen lại, hắn từ lâu đã biết Khả Như không đáng tin cậy nhưng không ngờ lại không đáng tin cậy tới nước này.