Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 64: Họp mặt.


“Được rồi , chúng ta không có vấn đề gì để nói nữa, ông quay về đi.” Huỳnh Phương lên tiếng đuổi khách.

“Khoan đã, Huỳnh chủ sự có biết người này?” Minh Dự đem tấm ảnh Trần Phán chụp cùng Thu Thủy trong quán nước ra đưa qua cho Huỳnh Phương xem.


Huỳnh Phương nhìn thấy Trần Phán trong ảnh thì nhẹ nhàng nhếch môi: “Có gặp mặt một lần.”

“Vậy là được, nếu đã là có quen biết vậy Huỳnh chủ sự có thể sắp xếp cho mọi người gặp mặt trực tiếp nói chuyện với nhau được không? Cả con gái ông nữa, tôi muốn ba mặt một lời phân rõ đúng sai.”

Minh Dự đề nghị, Huỳnh Phương có phần suy tư sau đó gật đầu đồng ý, ông ấy cũng cảm thấy nên gặp mặt nói chuyện giải quyết tất cả vấn đề luôn một thể là tốt nhất.

“Cảm ơn!” Minh Dự cúi người rồi rời khỏi nhà Huỳnh Phương.

Ngước mặt nhìn lên trời cao Minh Dự thở dài rồi lại thở dài, mọi thứ càng đi càng xa nay không chỉ phải đối đầu với một người thanh niên có thủ đoạn quỷ dị kia nữa mà có thêm một Huỳnh Phương chen chân ngang vào khiến ông ấy đã mệt mỏi giờ lại càng thêm phần bất lực, tay siết chặt lại Minh Dự quyết ý muốn liều mình một phen.

Bầu trời dần tối tại trong một nhà hàng sang trọng không có lấy một bóng khách nào, đêm nay nhà hàng đã được người ta bao trọn gói, không ai có thể tùy ý ra vào.

Một đoàn xe từ bên ngoài tiến vào trong nhà hàng, những người mặt vest đen đi ra khỏi xe xếp thành một hàng dài, Minh Dự từ tốn bước ra ngoài dẫn theo đàn em sải bước vào bên trong chọn lấy một bàn rồi ngồi xuống, sắc mặt Minh Dự bây giờ âm trầm đến đáng sợ.

Sau khi Minh Dư đến, Huỳnh Phương và Thu Thủy cũng tới, hai người họ không mang theo đầy người như Minh Dự nhưng có chục vệ sĩ đi theo là không thể thiếu.

Đi vào bên trong Huỳnh Phương cùng Thu Thủy ngồi xuống đối diện với Minh Dư, Huỳnh Phương sắc mặt cũng không được tốt lắm mà Thu Thủy thì có chút nhút nhát, khuôn mặt điểm phần xấu hổ, sợ sệt.

Ba người đã tới chỉ có điều nhân vật chính hôm nay chờ mãi mà chẳng thấy tới làm cho mọi người sốt ruột, đợi đến hơn hai tiếng đồng hồ sau tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi vang lên mang theo nhân vật chủ chốt tiến vào sân bãi nhà hàng.

Trần Phán từ bên trong xe cảnh sát bước ra, vẫn là phong cách cũ một bộ vest đen một cái cà vạt đỏ nhưng hôm nay lại có thêm một cái còng trang trí được đeo ở trên cổ tay, Trần Phán ung dung dẫn theo hai người cảnh sát hộ tống đi vào trong.

Minh Dự nhìn thấy Trần Phán tới thì có phần bối rối, dẫu sao lần gặp mặt trước suýt nữa là chết rồi nay gặp lại bối rối là điều tất nhiên, chỉ khi ông ấy nhìn thấy hai người cảnh sát sau lưng Trần Phán thì ông ấy mới chuyển đổi từ cảm giác bối rối sang ngạc nhiên rồi môjt mặt đen lại, cả người cảm thấy bực tức.

Huỳnh Phương thấy Trần Phán dẫn cảnh sát vào cũng là cau mày nhưng vẫn ngồi yên ở đó giữ im lặng, chỉ có day nhất Thu Thủy là muốn đứng lên đón người, muốn lên tiếng hỏi thăm Trần Phán, có điều cô nàng còn chưa kịp đứng lên thì đã bị Huỳnh Phương giữ chặt tay lại, nhìn vào ánh mắt của Huỳnh Phương cô nàng do dự một lúc rồi lựa chọn ngồi yên ở đó.

Trần Phán ngồi xuống bàn ăn,ánh mắt sắc bén nhìn mọi người sau đó đưa hai tay lên: “Mở còng cho tôi đi, tôi không có ý định chạy đâu.”

Hai người cảnh sát có phần do dự không quyết, phải mất đến một lúc sau một người cảnh sát mới rụt rè lấy chìa khóa mở còng tay ra.

Trần Phán được tự do thì cười cười lên rồi hỏi: “ Chưa gọi món sao, không định ăn tối?”

Hỏi là vậy chứ Trần Phán có nào quan tâm, hắn lấy cái menu sau đó kêu phục vụ lên gọi lên một đống đồ ăn đầy đắt đỏ.

Mọi người thấy Trần Phán tự nhiên như vậy cũng không có ngăn cản, mà Thu Thủy nãy giờ tò mò không chịu được nên hỏi qua: “Làm sao vậy, sao lại bị bắt như thế?” Thu Thủy cảm thấy chuyện Trần Phán bị bắt có liên quan đến mình, liên quan đến vụ tự sát ở ngay dưới chân cầu thang khu cư hôm trước.

“Không có gì đâu, chỉ díu líu đến một vụ án mưu sát bất thành mà thôi.”

“Là vì_”

Thu Thủy muốn hỏi tiếp liền bị Trần Phán ngăn lại, hắn đưa ngón trỏ lên ra hiệu giữ im lặng sau đó đưa mắt qua nhìn Minh Dự, Trần Phán dùng lấy ánh mặt sắc bén lại thêm phần lạnh lẽo khiến cho Minh dự có chút rùng mình.

“Lâu lâu mới được khoản đãi, tôi không khách khí đâu.”

Nói đến đây Trần Phán bắt đầu ngấu nghiến thỏa sức ăn uống không lo nghĩ mà ở đây cũng chỉ có mình hắn là có thể cầm đũa lên ăn được thôi, những người còn lại đều có tâm sự trong lòng nên ăn uống đều không vô.

Ăn uống no say, tiệc đã tàn khi này Minh Dự mới dám nhìn về Trần Phán hỏi: “Là cậu làm cho con trai tôi thành ra như thế đúng không?”

“Đúng vậy!” Trần Phán mười phần hào khí gật đầu xác nhận.

Minh Dự thấy thái độ của Trần Phán thì tức tối trong lòng nhưng ông ấy cố nhẫn nhịn, ngữ khí có phần kìm chế Mịnh Dự hỏi tiếp: “Cho lão già này biết lý do được chứ?”

“Con trai ông muốn dẫn bạn gái tôi vào khách sạn, ông nói xem lý do đó đủ chưa.”

Thu Thủy ngơ ngác khi Trần Phán nói đến hai chữ 'bạn gái', khi cô nàng còn chưa kịp hiểu gì thì Trần Phán đã đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của cô ấy lại, Thu Thủy bất ngờ muốn rút tay về nhưng tay đối phương nắm chặt như một cái kìm khóa cô ấy không rút về được.

Thu Thủy nhìn Trần Phán cau mày, khi thấy nụ cười hòa ái xen lẫn ấm áp của đối phương Thu Thủy chỉ có nước từ bỏ chống cự, cô biết rõ Trần Phán đang muốn làm cho người ở trước mặt xem, đang muốn dùng tầng quan hệ này khiến cho người trước mặt phải sợ mà từ bỏ đi ý đồ xấu với cô.

Biết rõ là biết rõ nhưng Thu Thủy vẫn rất ngại ngùng, cô nàng miễn cưỡng rặn ra một nụ cười sau đó dùng hết dũng khí đem các ngón tay đan xen vào nhau tỏ vẻ thấm thiết như một cặp tình nhân.

Minh Dự nhìn hai người nắm tay thì dời mắt qua nhìn Thu Thủy trầm mặc hồi lâu, sau mới lên tiếng: “ Thu Thủy phải không? Tôi không hiểu cô đã có bạn trai như thế rồi sao lại còn muốn dụ dỗ con trai của tôi, tin nhắn của cô với đứa con trai khờ khạo kia tôi còn lưu lại làm bằng chứng đây.”

Minh Dự ngữ khí tức giận, Trần Phán nghe lấy ông ấy nói thì lấy tay che miệng ho khan sau đó hắn vội lên tiếng: “ Thật ra_” Ngừng lại một chút Trần Phán bất lực: “Chuyện không liên quan đến người ngoài, chuyện này là vấn đề riêng của tôi và ông thôi.”

“Không liên quan đến người ngoài sao?” Minh Dự nhìn về Huỳnh Phương có mấy phần không được tin tưởng cho lắm.

Huỳnh Phương nãy giờ yên lặng nay lên tiếng khẳng định: “Chỉ cần không đụng tới con bé thì tôi sẽ không can dự vào."

Minh Dự có được câu trả lời của Huỳnh Phương thì chuyển hướng hỏi Trần Phán: “Vậy bây giờ cậu muốn gì?”

“Tôi muốn ông đảm bảo không được làm tổn hại đến bạn gái của tôi là được.”

“Không khó.”

Minh Dự đứng lên cúi đầu về Thu Thủy lớn giọng hô lên: “Xin lỗi” Sau đó ông ấy lấy ra trong túi ra một con dao rồi đặt bàn tay của mình xuống bàn, một đao đi xuống con dao găm ngay vào giữa hai ngón út và ngón áp út.

“Hôm nay Minh Dự tôi xin thề với trời đất nếu có ý hại cô gái trước mặt hoặc người của tôi làm tổn thương đến cô ấy thì cái mạng già của tôi sẽ giống như ngón tay út này.”

Lên tiếng thề độc, Minh Dự không chút do dự mà kéo con dao xuống muốn cắt bỏ ngón út của mình, nhưng ý đồ còn chưa kịp thành thì một bàn tay nhanh hơn đã vươn tới nắm chặt lấy con dao không cho nó chém xuống.

“Nói được rồi, bạn gái tôi sợ máu.” Trần Phán bình tĩnh nói.

“Vậy sao, tôi có thể dùng lấy tính mạng của mình để bảo đảm, vậy bây giờ cậu tính sao với con của tôi đây, lỗi của tôi, tôi sẵn sàng trả giá, còn cậu thì sao?”

Minh Dự đối với khả năng của Trần Phán vẫn rất e dè nhưng ông ấy phải lên tiếng đòi lại công đạo cho đứa con trai hiện tại đã trở nên điên dại của mình.

Mọi chuyện tính kỹ ra thì con trai ông không sai mà người con gái tên Thu Thủy kia mới là người sai, nếu đem mọi chuyện trách lên một mình con ông là không được.

“Chuyện đó có gì khó đâu.”

Trần Phán nhanh tay cường đoạt con dao trên tay của Minh Dự rồi rạch lên một đường trên ngón tay, sau đó hắn lấy tấm khăn ướt trên bàn làm giấy dùng máu làm bút vẽ lên một dãy hình thù kì lạ.

Chờ cho máu động lại, khi này Trần Phán đưa tờ khăn ướt qua cho Minh Dự nói: “Đốt rồi cho tên đó uống!”

“Đốt uống?”

“Đúng vậy.”

“Hiệu quả không đây?”

“Hiệu quả hay không ông chẳng lẽ không rõ.”

Minh Dự không tin lắm nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Trần Phán ông ta quyết tin một lần, cất tấm khăn giấy kĩ vào trong người Minh Dự gục đầu thay cho chào hỏi rồi mang theo người của mình rời đi, đối với ông ấy mọi chuyện coi như đã tạm được giải quyết nay cần trở về cứu con trai của mình trước.

Minh Dự đã rời khỏi, Trần Phán cũng không cần ở lại nữa nên hắn đứng lên định đi, chỉ là lúc này Huỳnh Phương lại lên tiếng giữ người.

“Cậu Trần nán lại một chút, tôi có ít chuyện muốn nói với cậu.”