Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 78: Thuốc tăng lực


Trần Phán mệt mỏi ngả người nghỉ ngơi một chút thì bên này Khả Như đã nấu ăn xong xuôi.

Khả Như đem một tô cháo nóng hổi đưa lên, Trần Phán nhìn thấy tô cháo trước mặt mà nghi hoặc: “Trên mạng dạy ngươi nấu như thế này ư?”

Tô cháo Khả Như nấu trên dưới toàn là cháo, một tô cháo trắng chẳng có gì cả đây là học được từ trên mạng?

Chỉ cần vo gạo đổ nước vào rồi bật bếp nấu, chừng đó công đoạn còn cần phải học, Trần Phán thấy rõ Khả Như muốn nghịch điện thoại là chính học hỏi là phụ mới đúng.

“Chủ nhân không nên xem thường món cháo này đâu, chủ nhân mấy hôm nay không ăn gì nên ăn cháo là hợp nhất, hơn nữa trong đây Khả Như còn pha thêm một nguyên liệu đặc biệt chủ nhân ăn vào khẳng định sẽ khỏe lại ngay.” Khả Như lên tiếng đính chính, thanh minh cho món ăn của mình.

Trần Phán nghi ngờ nhìn Khả Như, hắn cảm thấy không quá đáng tin, có điều khi nhìn vào ánh mắt đầy trông chờ kia Trần Phán chỉ biết thở ra một hơi cố thử húp lên một ngụm, dù sao người ta cũng đã thành tâm nấu không ăn lại quá thiếu lịch sự, huống hồ hắn hiện tại thật sự rất đói ăn một chút chắc cũng không sao.

Trần Phán húp lên, cháo nóng đi vào cả người hắn dần nóng ran, cháo có phần hơi mặn thế nhưng tính ra vẫn ăn được, một mạch không ngừng tay Trần Phán đem một tô cháo ăn sạch không chừa lại gì.

Có chút đồ trong bụng Trần Phán khỏe hơn hẳn, sức lực cũng hồi phục được đôi chút, hắn nhìn về Khả Như đầu gật gật xem như lời tán thưởng.

Khả Như vui mừng khi thấy chủ nhân ăn uống ngon lành, cô nàng cười cười: “Chủ nhân cháo còn ở bên trong người muốn ăn nữa không?”

“Đợi lát nữa đi.” Trần Phán thấy bản thân mới khỏe lại không nên ăn quá no.

Vươn vai một cái Trần Phán xòe tay ra nhìn về Khả Như bảo: “Điện thoại!”

“Cái này_” Khả Như ấp úng mặt hơi xệ xuống đi vào trong lấy điện thoại đưa cho Trần Phán.

Nhìn hai chiếc điện thoại trong tay mắt hắn có phần hơi híp lại, mất một lúc lâu suy nghĩ Trần Phán đưa chiếc điện thoại mới mua kia qua cho Khả Như coi như công cô nàng nấu ăn, tất nhiên Trần Phán không quên nhắc nhở Khả Như nên chú ý một chút không được tạo thêm những phiền phức giống như vụ Hoàng Lĩnh kia nữa.

Dặn dò xong Trần Phán mở điện thoại của mình ra mong chờ xem mấy ngày hôm nay có ai nhắn tin hay gọi cho hắn không, chỉ là mở lên bên trong lại không có cái gì khiến Trần Phán nghi hoặc vô cùng.

Trước khi bị ám toán hắn có nhờ Phùng Nguyên giúp điều tra về thông tin của tên thầy pháp đã ra tay phong ấn Minh Nguyệt năm xưa, đáng lý dù có tra được hay không thì Phùng Nguyên cũng phải báo cho hắn một tiếng mới đúng.

Trần Phán nhìn về Khả Như: “Trong lúc ta ngủ có ai liên lạc với ta không?”

“Không có!” Khả Như ôm khư khư điện thoại của mình miệng cười tươi lắc đầu.

“Vậy thì kì lạ.” Trần Phán thấy lạ nên gọi điện qua, chờ một hồi lâu bên kia mới bắt máy, Trần Phán khi này còn chưa kịp nói gì thì người ở đầu máy bên kia đã lên tiếng trước: “Trần đại sư phải không, nếu rảnh rỗi hãy qua đây, tôi có chuyện muốn nói với đại sư.” Giọng điệu trầm lắng, lạ thay đây không phải của Phùng Nguyên mà lại là của Tôn Diệp.


Sắc mặt Trần Phán lạnh xuống đến đáng sợ, hắn ẩn ẩn cảm thấy chuyện không lành đã xảy ra với Phùng Nguyên nên vội hỏi: “Ở đâu?”

“Bệnh viện Thần Á.” Tôn Diệp nói ra một cái tên rồi cúp ngang khiến Trần Phán bên này nghiến răng nghiến lợi.

Hắn hiện tại còn chưa động thủ mà đối phương đã ra tay với người xung quanh hắn rồi, xem ra hắn không thể nhịn được nữa, dù rất không muốn nhưng nếu Phùng Nguyên xảy ra chuyện gì hắn nhất định sẽ liều mạng với đối phương, hắn có nguyên tắc làm việc của riêng bản thân đồng thời cũng có một số phạm trù không thể chạm vào, một khi chạm vào dù có nguyên tắc ràng buộc hắn cũng không màng tới.

Trần Phán đứng dậy muốn tới bệnh viện Thần Á mặt đối mặt với kẻ thù, có điều mới đứng lên Trần Phán cảm nhận được cơ thể có gì đó không ổn, không gian xung quanh không biết từ lúc nào lại trở nên sinh động vô cùng, từng điểm gợn sóng nhấp nhô Trần Phán thấy bản thân mình đang trôi nổi trong một đại dương vô tận.

Cắn một cái thật mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau truyền đến khiến Trần Phán tỉnh táo lại được đôi chút, ban đầu hắn nghĩ rằng lại có kẻ muốn ám toán mình nên ra sức nhìn ngó, cảnh giác, thế nhưng hắn phát hiện không đúng, không có ai ám toán cả nguyên nhân nằm ở trong cơ thể của hắn.

Cảm nhận thân thể dần nóng lên một cách bất thường, một số thứ kì lạ hiển hiện trước mắt, âm thanh u lãnh vang vọng bên tai, Trần Phán coi như hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu, hắn quay đầu nhìn Khả Như gằn giọng hỏi: “Ngươi đã cho cái gì vào cháo?”

“Gạo, bột ngọt, muối, thuốc tăng lực chỉ có mấy có đó thôi chủ nhân.” Khả Như thấy Trần Phán không ổn bèn lui về trả lời.

Trần Phán nghe mấy món gia vị đầu thì không có gì lạ chỉ khi nghe đến thuốc tăng lực thì miệng hắn giật giật nghi ngờ hỏi: “Là thuốc tăng lực gì?”

“Là thuốc tăng lực lúc trước chủ nhân nói đó.”

“Viên thuốc có hình mặt cười?”

“Đúng vậy!”

“Ngươi cho bao nhiêu viên?” Trần Phán kiềm chế hết sức hỏi tiếp.

“Để chủ nhân nhanh hồi phục Khả Như đã cho hết vào, hình như có chín mười viên thôi.”


“Ngươi_”

Trần Phán nghiến răng, hắn quả nhiên đã sai lầm khi tin tưởng Khả Như, quả nhiên cô nàng nay không đáng tin cậy.

Cố giữ cho đầu ốc tỉnh táo Trần Phán chạy vào nhà tắm móc họng nôn tháo ra toàn bộ đồ đã ăn vào, nếu không nôn hết ra hắn cảm thấy bản thân không qua nổi ngày hôm nay, bất quá giờ đã quá muộn màng, ý thức mơ hồ Trần Phán thấy những bông tuyết nhỏ đang chậm chạp rơi xuống chạm vào người mình khiến hắn vô thức cảm thán một câu: “Tuyết, thật đẹp!”

Biết bản thân không thể chống chịu lâu được nữa, Trần Phán đi ra ngoài nhìn Khả Như gằn giọng hạ lệnh: “Mau giữ ta lại, tuyệt đối không cho ta ra khỏi nhà.” Nói đến đây ý thức Trần Phán đã tới giới hạn chịu đựng, hắn vô lực buông xuôi cho bản thân trôi theo trí tưởng.

“Chủ nhân, người sao vậy_ Ai da người đừng qua đây, ai đừng, người đừng đi qua đó, ôi chao chủ nhân làm gì vậy đừng có ôm Khả Như_” Khả Như gào thét cố khống chế Trần Phán, âm thanh cô nàng bàng hoàng đầy bắn loạn vang vọng khắp cả căn nhà.

Bầu trời tối dần trong căn hộ cũ nát không một ánh đèn điện, Khả Như ngồi trên mặt đất lưng dựng vào tường đấu úp xuống, hai tay ôm chặt cẳng chân một bộ tủi nhục đầy đáng thương, còn Trần Phán ngồi ở trên giường ánh mắt bắt hỏa quanh người bao quanh bởi một tầng khí lạnh.

“Chủ nhân đừng đuổi Khả Như đi mà.” Khả Như thút thít nhỏ giọng cầu xin.

“Ngươi cho ta cái lý do không đuổi ngươi đi xem?” Trần Phán lạnh lùng cười lên, nụ cười bên trong ẩn hiện sự tức giận tột độ.

“Khả Như không biết thật, do chủ nhân đã nói với Khả Như_Im miệng!” Khả Như chưa nói dứt câu đã bị Trần Phán lên tiếng ngắt lời.

Trần Phán hiện tại rất giận, so với chuyện bị ám toán hắn còn giận hơn rất nhiều.

“Là do chủ nhân lừa Khả Như mà.” Khả Như không phục, cô nàng oan ức lên tiếng thanh minh.

Trần Phán nghe xong càng tức giận hơn, sau vụ Tuyết Lê hắn có đi mua một ít đồ, khi đó đối phương bán hàng còn tặng kèm cho hắn một ít cái gọi là phúc lợi nhỏ, Trần Phán không muốn nhận nhưng không nhận lại không nể mặt người ta, hắn vốn định lấy rồi vứt đi ai dè lại quên bén mất, mà lý khiến hắn quên đi là vì Khả Như khi đó hỏi quá nhiều làm hắn rối não, Khả Như hỏi hắn đó là gì? Trần Phán không muốn giải thích nên chỉ nói cho qua chuyện, nói nó là 'thuốc tăng lực'.

Hắn không ngờ Khả Như tin thật, càng không ngờ sự việc lại diễn biến đến nước này một đống thuốc đó lại bị hắn tiêu thụ sạch, Trần Phán đã từng nghĩ có thể giao trọng trách nấu ăn cho Khả Như giờ hắn biết ý nghĩ đó là nguy hiểm đến cỡ nào.

“Lúc nãy ta đã làm những gì?” Trần Phán thở ra một hơi cho bản thân bình tĩnh rồi lên tiếng hỏi.