Mộng Xuân - Ngải Ngư
Phiên ngoại 3: Hôn Lễ
Sau màn cầu hôn, Mạnh Xuân đưa Mạnh Cẩn đến một nơi đặc biệt.
——Trang viên Cẩm Uyển.
Đó là khu biệt thự cao cấp tọa lạc tại số 05 đường Cẩm Uyển Bắc, quận Đông Dương, thành phố Thẩm Thành.
Từ khi cả hai nhận giấy chứng nhận kết hôn, Mạnh Xuân đã bắt đầu lên kế hoạch từng bước một.
Tối nay, những người chứng kiến buổi cầu hôn đều là những người được anh trân trọng mời đến bằng cả tấm lòng.
Năm ngoái, anh đã mua căn biệt thự này, với bể bơi ngoài trời và khu vườn sau nhà.
Mấy tháng gần đây, hễ có thời gian rảnh, anh lại tới đây để tự tay trang trí từng chút một.
Anh muốn dùng căn nhà này làm sính lễ.
Ngày trước, khi anh đến nhà cô, anh không có gì trong tay. Một kẻ tay trắng, nghèo khó.
Thế nhưng cô tiểu thư ấy lại chẳng chê anh, còn chia sẻ kẹo và đồ chơi của mình cho anh, rồi gọi anh một tiếng “anh trai”.
Bây giờ, anh đã là người “giàu có” nhất.
Không phải vì tài sản hay danh vọng, mà bởi vì anh đã có được tình yêu của cô.
Nữ thần của anh, nguyên vẹn và duy nhất, yêu chàng tín đồ nghèo nàn này bằng cả trái tim mình.
Trong lúc Mạnh Cẩn đang tham quan căn nhà, Mạnh Xuân dịu dàng hỏi: “Em thấy nơi này làm nhà tân hôn của chúng ta được không?”
Cô bật cười, nhẹ nhàng đáp: “Được chứ.”
“Với lại, chỗ này gần nhà bố mẹ. Sau này muốn về thăm họ cũng rất tiện.”
Mạnh Xuân gật đầu, ánh mắt dịu dàng không chút che giấu: “Hôn lễ hôm đó, buổi trưa chúng ta tổ chức trong nhà, buổi tối mời bạn bè thân thiết đến chơi tại bãi cỏ trong trang viên, thế nào?”
Cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Được.”
Anh cười nhìn cô: “Không có gì muốn bổ sung à?”
Mạnh Cẩm cũng bật cười, nhìn anh: “Có anh rồi, em chẳng cần nghĩ gì cả. Chắc chắn anh đã sắp xếp ổn thỏa từng chi tiết. Em chỉ cần an tâm làm cô dâu là được.”
Mạnh Xuân vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cúi xuống thì thầm bên tai: “Nhưng mà, bà xã phải vất vả một chút. Mấy hôm tới chúng ta cần đi chụp ảnh cưới.”
Cô cười, nghiêng người quay lại, khẽ nâng cằm, đặt lên môi anh một nụ hôn: “Được thôi.”
Hôn lễ của họ được tổ chức vào ngày sinh nhật chung của cả hai.
Địa điểm hôn lễ do Mạnh Xuân tự mình chọn lựa.
Khách mời khi bước ra từ thang máy sẽ nhìn thấy ngay một tấm biển chỉ dẫn hình trái tim, trên đó viết:
“Chào mừng đến với thế giới của Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn.”
Phía trước là một hành lang dài.
Hai bên hành lang là hàng loạt màn hình được lắp đặt, hiển thị hình ảnh của họ qua từng giai đoạn cuộc đời.
Bước đầu tiên, màn hình bên trái chiếu hình ảnh Mạnh Xuân lúc còn nhỏ được ba mẹ bế trên tay; màn hình bên phải là ảnh của mẹ Mạnh Cẩn mang thai.
Bước tiếp theo, bên trái là hình ảnh anh khi được một tuổi, bên phải là cô bé nằm trong nôi, được bố mẹ ru ngủ.
Bước thứ ba, bên trái là cậu bé hai tuổi – Mạnh Xuân, bên phải là cô bé một tuổi – Mạnh Cẩn.
…
Đến hàng màn hình thứ bảy, cả hai bên trái và phải đều là những bức ảnh chụp chung của họ.
Trong đó, cô bé mặc váy công chúa cười tươi, ánh mắt cong cong đầy hạnh phúc, còn cậu bé bên cạnh thì căng thẳng, gương mặt nghiêm túc không tự nhiên.
Bức ảnh ấy chụp khi Mạnh Xuân bảy tuổi, vừa về nhà cô chưa lâu, chưa nghe được cô tiểu thư ấy ngọt ngào gọi anh một tiếng “anh trai”.
Nhưng anh vẫn nhớ rất rõ, sáng hôm sau ngày sinh nhật, cô đã nhìn anh, nhẹ nhàng gọi:
“Anh trai.”
Những màn hình ấy kéo dài đến tận cổng chính của lễ đường hôn lễ.
Ở hàng cuối cùng, hình ảnh được trình chiếu là bức ảnh cưới của hai người, được chụp vào buổi sáng hôm ấy.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 24 của mình, Mạnh Xuân đã cưới được người con gái đã bên anh suốt 17 năm, anh yêu suốt 8 năm, và đã hẹn hò cùng 5 năm.
Để tham dự hôn lễ của Mạnh Cẩm và Mạnh Xuân, Tùy Ngộ An đã đặc biệt bay từ nước ngoài về.
Phù rể của Mạnh Xuân là Ân Khoan và Tùy Ngộ An.
Phù dâu của Mạnh Cẩn là Cao Manh và Giang Tuyết.
Khi hôn lễ bắt đầu, Mạnh Cẩn khoác tay Mạnh Thường, bước trên thảm đỏ dài, trong chiếc váy cưới mà mẹ cô đã thiết kế riêng.
Tối qua, khi nhận món quà này từ mẹ, cô đã ôm bà khóc nức nở.
Thi Tư rơi nước mắt vỗ về con gái: “Ngày vui lớn thế này, đừng khóc nữa con. Ngày mai, con của mẹ sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới.”
Giờ đây, cô dâu đẹp nhất trong mắt mẹ lại không kiềm được nước mắt, đôi mắt đã ngấn lệ.
Khi đến trước mặt Mạnh Xuân, Mạnh Thường trịnh trọng đặt tay con gái mình vào tay cậu trai trẻ, rồi bước xuống sân khấu.
Mạnh Xuân nắm chặt tay Mạnh Cẩn, dẫn cô bước đến giữa sân khấu.
Phía sau họ, màn hình lớn đang chiếu lại từng khoảnh khắc trưởng thành của hai người, từng bức ảnh đã được lưu giữ, giờ đây hóa thành những kỷ niệm tình yêu quý giá.
Cuối cùng, tất cả những bức ảnh đó dần thu nhỏ lại, ghép thành một mảnh ghép lớn, tạo nên hình trái tim khổng lồ.
Khi đến phần trao nhẫn, Cao Manh bước lên sân khấu mang hộp nhẫn.
Mạnh Xuân lấy chiếc nhẫn nữ trong hộp, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út trên tay trái của Mạnh Cẩn.
Bộ nhẫn mà họ từng đeo khi nhận giấy chứng nhận kết hôn năm ngoái đã được chuyển sang tay phải trước khi lễ cưới bắt đầu.
Sau đó, Mạnh Cẩn cũng đeo nhẫn vào tay Mạnh Xuân.
Đôi nhẫn này là tác phẩm được nhà thiết kế hàng đầu chế tác riêng cho họ.
Trên thế giới, không có cặp nhẫn thứ hai giống như thế.
Chỉ có một đôi duy nhất, thuộc về Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn.
Bên trong nhẫn của cô khắc dòng chữ: “Love C”.
Bên trong nhẫn của anh là: “Forever MJ”.
Sau tiệc trưa, Mạnh Cẩn trở về nhà trước.
Cô vừa thay chiếc váy cưới, mặc vào chiếc váy dài mà mẹ cô đã thiết kế riêng, thì bà đã gõ cửa bước vào.
“Tối nay bố mẹ không tham gia tiệc ngoài trời với các con đâu” Thi Tư vừa kéo khóa váy phía sau cho cô vừa mỉm cười: “Cứ để mấy đứa trẻ tụi con tụ tập vui vẻ, náo nhiệt.”
“Con mà thấy mệt thì bảo Xuân Xuân đưa con về nghỉ sớm nhé, bây giờ đang mang thai, đừng cố quá.”
“Đừng uống rượu, cũng phải chú ý ăn uống đấy.”
Bà cứ căn dặn mãi, còn Mạnh Cẩn thì ngoan ngoãn đáp lại từng câu. Sau cùng, cô nói:
“Ngày mai, con với anh sẽ về nhà ăn cơm cùng bố mẹ.”
“Được, mẹ sẽ tự tay nấu cho các con ăn thật ngon.”
“Trời ơi,” cô bật cười: “Sức khỏe mẹ không tốt, đừng vất vả thế, để dì Trương nấu cũng được mà.”
“Nhưng mẹ muốn nấu cho các con,” bà đáp, đôi môi khẽ cười: “Yên tâm, mẹ vẫn khỏe. Chờ đến lúc cháu ngoại của mẹ ra đời, lớn hơn chút, gọi mẹ là bà ngoại cũng chẳng vấn đề gì đâu.”
Cô bất lực cười, đùa rằng: “Đến lúc đó, con sẽ dạy nó gọi ‘bà ngoại’ trước, để từ đầu tiên nó nói ra là ‘bà ngoại’.”
“Đừng làm khó đứa nhỏ chứ!” Bà cười trách nhẹ.
Tối hôm đó, đúng như dự đoán, Mạnh Xuân bị bạn bè chuốc say.
Khi tiệc tan, anh đi đứng lảo đảo, phải nhờ Ân Khoan và Tùy Ngộ An dìu vào phòng.
Mạnh Cẩn tiễn họ ra cửa, sau đó quay vào.
Vừa ngồi xuống mép giường, cô còn chưa kịp gọi anh một tiếng, đã bị anh kéo vào lòng ôm chặt.
“Mộng Mộng…” Anh thì thầm gọi tên cô: “Mộng Mộng…”
“Em đây, em ở đây, anh à.”
“Anh nhớ em lắm.”
Cô bật cười, nhẹ nhàng trấn an: “Em đã về rồi, sẽ không đi đâu nữa, không bao giờ rời xa anh nữa.”
Anh lẩm bẩm đầy áy náy: “Xin lỗi… Anh làm mất con gấu nhỏ rồi.”
Con gấu nhỏ ấy là món quà cô từng tặng anh khi anh vừa đến nhà cô năm đó.
Nhiều năm qua, anh luôn trân trọng nó, dù đã cũ, dù phải đi đâu quay phim, anh cũng mang theo.
Nhưng hai năm trước, trong một lần quay phim, nhân viên khách sạn đã nhầm tưởng nó là đồ bỏ đi và dọn mất.
Cô biết chuyện này.
“Không sao đâu,” cô nhẹ nhàng an ủi anh:
“Con gấu ấy đã ở bên anh trong lúc anh cần nó nhất. Giờ thì em sẽ ở bên anh.”
“Cả con của chúng ta cũng sẽ luôn ở cạnh anh.”
Mạnh Xuân mò tới đôi môi của Mạnh Cẩn, anh vừa mới hôn xuống Mạnh Cẩn đã ghét bỏ tránh đi.
Mạnh Cẩn đẩy anh ra, cười mắng: “Toàn mùi rượu hôi muốn chết, anh mau đi tắm đi.”
Tất nhiên anh không tránh ra, chỉ là không hôn cô nữa.
Khi tỉnh rượu giữa đêm, anh dậy tắm rửa rồi trở lại giường.
Khi anh quay lại, Mạnh Cẩn đã tỉnh.
Mạnh Xuân ôm trầm lấy cô, thấp giọng hỏi: “Đánh thức em à.”
Mạnh Cẩn cười lắc đầu.
Hai người không ngủ nữa, nằm xuống thủ thỉ đủ chuyện.
Cô hỏi: “Anh này, anh nghĩ ra tên nào cho con chưa?”
Anh đáp ngay không chút đắn đo: “Nếu là con gái, gọi là Mạnh Đào. Còn nếu là con trai, gọi là Mạnh Hoè đi.”
Cô nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Vậy tên ở nhà là Tiểu Anh Đào và Quả Nho nhỏ, được không anh?”
“Quả Nho nhỏ?” Anh nhướn mày.
Cô đột nhiên hỏi: “Anh còn nhớ đêm đầu tiên anh đi với bố và em về nhà, em đã cho anh viên kẹo gì không?”
“Vị nho.” Anh trả lời ngay, không chút do dự.
Anh từng nói, tất cả những gì liên quan đến cô, anh đều khắc ghi sâu sắc, mãi mãi không quên.
Cô cười dịu dàng: “Còn em, em ăn kẹo vị anh đào.”