Mộng Xuân - Ngải Ngư
Phiên ngoại 2: Cầu hôn
Khi nhìn thấy Mạnh Cẩn xuất hiện trước mặt mình, Mạnh Xuân bỗng nhận ra một sự thật mà trước đây anh không để ý.
Hóa ra lần anh đến tìm cô, cô chẳng phải đang tìm kiếm món trang sức nào cả. Cô đang thu dọn hành lý để trở về nước, một kế hoạch đã được cô âm thầm sắp đặt, chỉ là vẫn giấu anh.
Và giờ đây, khi Mạnh Cẩn trở thành người quản lý mới của anh, kế hoạch từ bỏ diễn xuất mà anh từng dự tính lại phải tạm gác lại.
Cô giúp anh nhận một bộ phim mới – một tác phẩm về cảnh sát và tội phạm. Vai chính là một cảnh sát chìm trà trộn vào tổ chức tội phạm, và nữ chính – bạn gái của anh – là một cảnh sát chính trực. Bộ phim yêu cầu nhiều cảnh hành động, điều này không khó với Mạnh Xuân, nhưng nữ chính Tống Doanh cần mất thời gian luyện tập trước khi bấm máy.
Trong suốt thời gian quay phim, Mạnh Cẩn luôn theo sát đoàn phim. Sự chăm sóc, quan tâm của Mạnh Xuân dành cho cô rõ ràng khác biệt, khiến mọi người đều chú ý. Ban đầu, ai cũng chỉ nghĩ họ là anh em thân thiết từ nhỏ, nhất là khi bố của Mạnh Cẩn lại là bố nuôi của anh. Cả đoàn cũng không ngạc nhiên khi thấy cô đeo chiếc nhẫn đen ánh vàng – chiếc nhẫn độc bản mà anh từng đeo.
Mọi chuyện chỉ trở nên rõ ràng sau một cảnh quay. Khi hoàn thành, Mạnh Xuân bước đến chỗ cô, dịu dàng nâng mặt cô lên và trao cô một nụ hôn trước sự chứng kiến của cả đoàn.
Cả đoàn phim ngỡ ngàng: “…”
Từ đó, mọi người mới biết, hai người họ đã đăng ký kết hôn từ năm ngoái. Tin tức này nhanh chóng lan truyền.
Tin tức về cuộc hôn nhân của anh làm dậy sóng mạng xã hội. Nhiều fan hâm mộ, đặc biệt là các fan nữ tự nhận là “bạn gái trong mộng” của anh, đau lòng tuyên bố rời fandom. Nhưng Mạnh Xuân hoàn toàn không bận tâm. Anh vẫn miệt mài trên phim trường, còn Mạnh Cẩn cũng chẳng cố gắng dập tắt tin đồn.
Một lần nghỉ giữa giờ, Tống Doanh tò mò hỏi anh: “Khi nào hai người tổ chức lễ cưới?”
Anh mỉm cười: “Đang chuẩn bị. Đến lúc đó nhớ tham dự nhé.”
Tống Doanh cười đáp: “Chắc chắn rồi! Tôi sẽ tặng hẳn hai phong bì mừng.”
Gần ngày đóng máy, một buổi tối, trong căn phòng khách sạn của anh, cô nắm lấy tay anh, khẽ thì thầm:
“Anh à, em muốn có một đứa con.”
Cô nhẹ nhàng giải thích thêm, giọng nói xen lẫn sự mong đợi: “Không chỉ vì em muốn, mà còn vì mẹ. Em muốn mẹ còn đủ sức khỏe để nhìn thấy đứa nhỏ. Biết đâu mẹ sẽ nghe được tiếng gọi bà ngoại của nó.”
Nghe vậy, anh lặng lẽ cúi xuống, hôn cô, như để đáp lại khát khao trong ánh mắt cô.
“Em có chắc chắn không?” Anh hỏi.
Cô gật đầu, ánh mắt lấp lánh: “Chắc chắn. Và nếu mọi thứ thuận lợi, lúc tổ chức lễ cưới, em vẫn có thể mặc váy cưới mà không ai nhận ra.”
Anh cười, ghì chặt cô trong vòng tay. “Anh cũng muốn. Anh rất muốn.”
Ngày tổ chức tiệc mừng đóng máy, trước đó hai người đã ghé bệnh viện. Kết quả xác nhận cô đã mang thai hơn một tháng.
Tại bữa tiệc, Mạnh Xuân không để cô uống một giọt rượu nào. Đến cả đồ ăn, anh cũng tỉ mỉ chọn lựa để đảm bảo không gây hại cho cô.
Tống Doanh tinh ý nhận ra, liền ghé tai cô hỏi nhỏ:
“Chị Cẩn, chị có phải đang mang thai không?”
Cô mỉm cười gật đầu.
“Được bao lâu rồi?”
“Hơn một tháng.”
Tống Doanh phấn khích: “Chị nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Quan trọng nhất là vượt qua ba tháng đầu tiên.”
Cô đáp lại bằng nụ cười dịu dàng: “Chị biết rồi.”
Ngược lại, cô còn quan tâm đến Tống Doanh: “Em đừng uống rượu nữa, dạ dày em không tốt. Ăn nhiều đồ ăn vào, uống nước trái cây thay đi.”
Tống Doanh ngoan ngoãn nghe lời, cả buổi tiệc sau đó không hề đụng đến rượu.
Ngày sinh nhật của cô, anh đưa cô đi xem phim.
Đó là suất chiếu đặc biệt vào lúc 8 giờ 20 tối – một kỷ niệm mà chỉ hai người họ hiểu.
Khi đến rạp, chỉ còn hai phút nữa là phim bắt đầu.
Mạnh Xuân dẫn Mạnh Cẩn bước vào phòng chiếu, bên trong đèn đã tắt, màn hình đang phát đoạn cuối cùng trước khi vào phim.
“Chúng ta ngồi hàng mấy, số nào?” Mạnh Cẩn hạ giọng hỏi.
“Hàng 3, số 6 và 7.” Anh đáp.
“Hàng 3?” Cô vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sao lại mua ghế gần thế này, ngồi xem xong chắc chắn mỏi cổ.”
Anh cười nhẹ, giải thích: “Lúc mua chỉ còn hàng đầu.”
Hai người vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì điện thoại của anh rung lên.
“Anh ra ngoài nghe máy chút.” Mạnh Xuân nghiêng người nói khẽ.
Cô gật đầu, nhắc anh: “Nhanh lên nhé, phim sắp bắt đầu rồi.”
“Ừ.”
Anh vừa rời đi, bộ phim chính thức mở màn. Nhưng ngay từ những giây đầu tiên, không phải cảnh quay hành động nào xuất hiện, mà là hình ảnh khuôn mặt anh khi 19 tuổi.
Trên màn hình, một Mạnh Xuân trẻ trung đang tự quay video trong khung cảnh náo nhiệt của Thẩm Thành năm 2008. Trong tiếng xe cộ tấp nập, anh vừa đi vừa nói: “Bây giờ là tối ngày 14 tháng 7 năm 2008. Anh vừa dự tiệc khai máy về, đang trên đường trở về nhà. Mộng Mộng, anh rất nhớ em.”
Cả khán phòng yên lặng, chỉ còn lại âm thanh từ màn hình.
Mạnh Cẩn sững người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong video, ký ức như từng đợt sóng tràn về.
Đoạn video thứ hai hiện lên. Lần này, bối cảnh là sân bay đông đúc.
“Bây giờ là tối ngày 31 tháng 7 năm 2008. Anh vừa hạ cánh. Tiểu ngốc, có phải em lại khóc một mình không? Anh rất muốn từ bỏ tất cả ở đây để chạy đến bên em, nhưng như thế chắc chắn sẽ làm em không thoải mái.”
Trong video, anh cười khẽ, ánh mắt mang theo chút bất lực: “Vậy nên, anh chỉ có thể chờ em quay về.”
Tiếp đó, những đoạn video khác nhau nối tiếp, từ thời điểm cô rời xa quê hương, đến khi cô trở về. Hàng chục, hàng trăm đoạn clip tự quay, từng chút một đan xen, chắp nối thành câu chuyện tình yêu dài hơn cả những lời anh có thể thốt ra.
Video dừng lại, ánh đèn trong rạp bất ngờ bật sáng. Cửa rạp mở ra, Mạnh Xuân bước vào, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực. Anh đi thẳng về phía cô, ánh mắt đầy sự dịu dàng quen thuộc.
Lúc này, Mạnh Cẩn mới nhận ra xung quanh không phải những người lạ mặt mà là những gương mặt quen thuộc.
Bố mẹ cô ngồi ngay hàng ghế sau.
Diễn viên Tống Doanh cùng trợ lý ở hàng thứ năm.
Thầy Ứng Uy cũng ở đây, bên cạnh còn có Ứng Triệt và Quý Ngộ.
Tất cả đều mỉm cười, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Mạnh Xuân dừng lại trước mặt cô, trao bó hoa rồi nhẹ nhàng nói: “Mộng Mộng, từ ngày đầu gặp em, anh đã quyết định sẽ là người bảo vệ em. Anh muốn che chở, chăm sóc em, thậm chí vì em mà không ngại đối đầu cả thế giới.
Ban đầu, anh nghĩ rằng làm anh trai tốt của em là đủ. Nhưng rồi anh không muốn chỉ dừng lại ở đó.
Dù hiện tại chúng ta đã có một mối quan hệ khác, nhưng anh vẫn muốn chính thức nói với em.
Đời này, anh chỉ yêu một mình em. Anh muốn yêu em, bảo vệ em, không chỉ là hôm nay mà là cả phần đời còn lại.
Em có đồng ý cho anh một cơ hội để tiếp tục yêu em, nhưng bằng một thân phận khác không?”
Mạnh Cẩn nhìn anh, nước mắt không kiềm được mà lăn dài. Cô khẽ quay lại nhìn bố mẹ, họ dịu dàng gật đầu, ánh mắt đầy sự ủng hộ.
Cô quay lại, mỉm cười, giọng run run: “Em đồng ý.”
Anh lập tức lấy ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đeo lên tay cô.
Cô bật khóc, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Lại nhẫn nữa sao…”
Anh bật cười, chạm nhẹ lên trán cô: “Ngốc, đây là nhẫn cầu hôn.”