Mộng Xuân - Ngải Ngư

Phiên ngoại 1: Làm chút chuyện vợ chồng hợp pháp hay làm

Tối hôm đó, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân cùng bố mẹ dùng bữa, rồi kính rượu Mạnh Thường và Thi Tư.
Mạnh Xuân cũng đổi cách xưng hô, gọi Thi Tư một tiếng “mẹ”.

Thực ra, sức khỏe của Thi Tư mấy năm nay ngày càng suy yếu.

Dù Mạnh Thường chưa từng nói gì với hai đứa nhỏ, nhưng cả Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đều thầm hiểu điều đó.

Lý do Mạnh Cẩn chọn kết hôn sớm với Mạnh Xuân, ngoài việc cô đã chắc chắn rằng đời này không thể thiếu anh, còn có một phần vì mẹ mình.

Cô muốn mẹ tận mắt chứng kiến ngày cô kết hôn, sinh con.

Khi đi ngủ, Mạnh Xuân bất chợt hỏi cô:
“Mộng Mộng, em có biết hôm nay là ngày gì không?”

Mạnh Cẩn không suy nghĩ gì mà đáp: “Ngày chúng ta trở thành vợ chồng hợp pháp chứ gì.”

Anh khẽ cười, thở dài rồi nói với cô:
“Hôm nay là ngày chúng ta lần đầu gặp nhau, cách đây mười sáu năm.”

“Em nói rằng, em không phải là em gái của anh.”

 

Cô chu môi, phụng phịu: “Đồ keo kiệt, nhớ dai thế làm gì.”

Anh ôm cô vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng mỉm cười: “Không phải nhớ dai, mà là vì anh để ý đến em.”

“Những gì em nói, anh đều nhớ.”

Cô ngẩng mặt lên trong lòng anh, đón nhận nụ hôn anh trao.

“Đã là vợ chồng hợp pháp rồi, vậy làm những việc mà vợ chồng hợp pháp nên làm thôi.”

Anh thì thầm với nụ cười mờ ám.

Cô cười trêu lại, vừa đẩy anh vừa muốn từ chối, nhưng chẳng mấy chốc đã bị anh chinh phục, ngoan ngoãn đáp lại anh.

*

Hai ngày sau khi đăng ký kết hôn, Mạnh Cẩn vội vã ra nước ngoài, còn Mạnh Xuân tiếp tục quay phim trong đoàn.

Từ đầu năm nay, Giang Tuyết đã về nước, giờ đây bạn thân duy nhất ở nước ngoài của cô chỉ còn lại Khâu Chanh.

Gặp lại cô, Khâu Chanh cười hỏi: “Chị Cẩn, mấy ngày nay chị không có ở đây à?”

“Về nước một chuyến.” Cô cười đùa: “Về nước để đăng ký kết hôn.”

Khâu Chanh ngỡ ngàng: “Hả? Kết hôn?”

“Chị đăng ký với anh trai chị rồi sao?”

Mạnh Cẩn giơ tay trái, khoe chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Khâu Chanh cầm tay cô, chăm chú nhìn viên kim cương lấp lánh: “To thật đấy.”

Sau đó, cô ấy vui mừng chúc mừng: “Chúc mừng chị, cuối cùng tình yêu bao năm cũng có kết quả.”

Mạnh Cẩn mỉm cười, ánh mắt cong cong như trăng khuyết: “Đúng là nghĩ lại mới thấy thời gian trôi nhanh thật.”

“Lần đầu gặp anh ấy, chị chỉ mới sáu tuổi, còn anh ấy bảy tuổi.”

“Giờ chị đã hai mươi hai rồi.”

Khâu Chanh cúi đầu cười, cảm thán: “Đúng là nhanh thật.”

Ý thức của cô thoáng chốc mơ hồ, như đang nhớ về một hình bóng trong quá khứ.

“À đúng rồi, Chanh Tử” Mạnh Cẩn nói với cô: “Năm sau chị chắc sẽ về nước sớm, lúc đó em ở đây…”

“Không sao đâu chị, em ở một mình được mà.”

*

Tết năm ấy, Mạnh Xuân có lịch trình hoạt động.

Rời khỏi sân khấu đêm giao thừa, anh lập tức đáp chuyến bay đến thành phố X tìm cô.

Khi anh đến nơi, cô đang chậm rãi thu dọn hành lý để về nước.

Anh dùng chìa khóa cô đưa, mở cửa bước vào, liền thấy hành lý nằm mở tung trên sàn, còn cô đang ngồi xổm bên cạnh lục lọi.

Cô quay mặt lại, thấy anh ngay trước mắt, lập tức đứng bật dậy, chạy tới nhảy lên người anh.

Anh đỡ lấy cô, cười hỏi: “Làm gì mà để nhà cửa bừa bộn thế này?”

Cô không đổi sắc, nói dối: “Tìm đồ thôi, một món trang sức, quên mất để ở đâu, lục tung hết lên cũng không thấy.”

“Không tìm nữa thì nó tự xuất hiện thôi.” Anh nói, đỡ cô lên cao một chút, giọng trầm xuống: “Gầy đi rồi, còn nhẹ hơn lần trước anh gặp.”

Cô nghiêng đầu cười, nghịch ngợm: “Đang giảm cân mà, về nước còn phải mặc váy cưới, không phải bắt đầu chiến dịch giảm cân sao!”

“Đừng giảm nữa, em đã gầy sẵn rồi, giảm nữa thành cái gì đây?” Anh xót xa, không nỡ để cô gầy thêm.

Anh bế cô ngồi xuống ghế sofa, nâng khuôn mặt cô, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, đến mức cô gần như ngạt thở, anh mới chịu dừng lại.

Cô ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh, nghịch ngợm đôi tay của anh.

Trên tay Mạnh Xuân đeo mấy chiếc nhẫn, đều là phụ kiện cần thiết để biểu diễn trên sân khấu.

Mạnh Cẩn đặc biệt thích chiếc nhẫn đen ánh vàng trên ngón trỏ của anh.

Chiếc nhẫn toát lên vẻ cá tính cuốn hút.

Thấy ánh mắt cô đầy thích thú, Mạnh Xuân tháo nhẫn ra, không chút do dự mà đưa cho cô.

Cô lập tức bật dậy, tìm một sợi dây chuyền và xâu chiếc nhẫn vào, rồi đeo lên cổ mình.

Sau khi đeo xong, cô đứng trước mặt anh, cúi người để anh nhìn rõ chiếc nhẫn treo trên cổ.

Anh bất ngờ cúi đầu, cắn nhẹ vào chiếc nhẫn, kéo dây chuyền khiến cô buộc phải nghiêng người tới gần anh.

Đôi môi anh chậm rãi tìm đến môi cô, rồi trao cô một nụ hôn sâu.

Lần này, không chỉ dừng lại ở một nụ hôn.

Hai người quấn quýt trên ghế sofa hồi lâu, mãi cho đến khi anh bế cô vào phòng tắm.

Tắm xong, cô mềm oặt người, lười biếng nằm bẹp trên giường, để mặc anh loay hoay bên cạnh.

Mạnh Xuân mở ví, lấy ra vé máy bay của chuyến đi gần đây nhất. Anh đặt nó vào quyển sổ đựng vé tàu xe trên bàn của cô, cẩn thận sắp xếp theo thứ tự.

Từng tấm vé máy bay trong sổ là từng kỷ niệm về quãng thời gian yêu xa suốt năm năm qua.

Mạnh Xuân ở lại với cô hai ngày, nhưng hai người chẳng đi đâu, chỉ quẩn quanh trong căn hộ nhỏ.
Hầu như cả ngày cô không chịu rời khỏi chiếc giường.

Sau khi anh trở về nước, chưa đầy một tháng sau, người quản lý của anh báo: “Mạnh Xuân, lát nữa tôi dẫn cậu gặp quản lý mới của mình nhé.”

Anh đã biết từ trước rằng người quản lý hiện tại vì lý do cá nhân nên sẽ rời ngành. Với anh, việc có quản lý mới hay không cũng không quá quan trọng, bởi anh cũng đang tính lui về hậu trường. Nhưng giờ đã có người mới đến, anh vẫn lịch sự đi gặp để chào hỏi.

Sau bữa trưa, anh theo quản lý tới phòng làm việc.

Trong phòng họp, người mới đang ngồi trên ghế, quay lưng lại phía anh.

Ngay giây tiếp theo, chiếc ghế từ từ xoay lại.

Một gương mặt quen thuộc hiện lên trước mắt anh.

Đôi mắt hạnh nhân cong cong của cô lấp lánh, cô đứng dậy, vươn tay về phía anh, nở nụ cười trang nghiêm nhưng đầy tinh nghịch: “Chào anh, tôi là quản lý mới của anh, Mạnh Cẩn.”

Mạnh Xuân nhìn cô chăm chú, vờ như không quen mà lịch sự đưa tay ra, bắt nhẹ tay cô.

Người quản lý hiện tại nhìn hai người rồi bảo: “Cậu ở lại trao đổi với cô ấy nhé.”

Sau đó quay lưng, đóng cửa lại.

Ngay khi cánh cửa khép lại, bàn tay đang nắm tay cô của anh siết chặt hơn, mạnh mẽ kéo cô vào lòng.

Cô bật cười khẽ, hơi nghiêng đầu, ghé sát tai anh, thì thầm bằng giọng vui sướng và mong chờ:
“Anh à, lần này em đến để cùng anh chiến đấu đây”