Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 23: Say rượu

Lâm Ngạn Sơ thấy cô ngừng lại trước một chiếc đèn hoa đăng, cho rằng cô muốn, lại vừa thấy, là một đôi uyên ương, trên mặt hơi có chút không được tự nhiên, khụ khụ, hỏi: "Muốn?"

Tiểu Lạc lắc đầu, " uyên ương này quá không có tiết tháo."

Tiểu Lạc thao thao bất tuyệt, "Tôi nói anh nghe , hiện tại có vài tiểu trong suốt cố ý kéo dẫm các minh tinh đang bạo mà ăn vạ, uyên ương này cũng là như vậy, thần tiên có cái gì không tốt, lại tiêu dao tự tại, lợi hại còn trường thọ, uyên ương thì thế nào, một đám sẽ chỉ ở trong nước chơi đùa với nhau, thể diện ở đâu ra lại dám kéo dẫm thần tiên, đây là ăn vạ vượt bậc, không phải...... Đây là lên mặt trăng ăn vạ......"

"Câm miệng." Tiểu Lạc còn chưa nói xong, bị Lâm Ngạn Sơ che miệng lại mạnh mẽ kéo đi, dẫn đến người chung quanh liên tiếp ghé mắt.

Tiểu Lạc: "Ô ô ô......"

Trăm triệu không nghĩ tới...... Lâm Ngạn Sơ thế nhưng thích uyên ương ......

Lâm Ngạn Sơ: "......"

Đã biết trong đầu cô sẽ không có suy nghĩ bình thường.

Hội hoa đăng diễn ra liên tục suốt một buổi tối, Tiểu Lạc cùng Lâm Ngạn Sơ mỗi người mua một cái đèn hoa đăng, treo ở trên cây.

Dưới tàng cây có không ít người vây quanh cầu nguyện.

Tiểu Lạc thương hại mà nghĩ, nếu Tiên giới còn ở đây, mỗi năm xác thật sẽ có thần tiên giúp phàm nhân thực hiện nguyện vọng, hiện tại khẳng định là không được.

Lâm Ngạn Sơ cũng đứng ở dưới tàng cây, nhìn cây đại thụ treo đầy hoa đăng không biết suy nghĩ cái gì.

"Anh muốn cầu nguyện sao?" Tiểu Lạc nhìn hắn nói, "Tôi có thể giúp anh thực hiện."

"Nguyện vọng của tôi chính là cô nghe lời một chút, có thể thực hiện sao?"

Tiểu Lạc: "...... Cái này có điểm khó khăn."

Cô đường đường thượng tiên như thế nào có thể nghe lời một phàm nhân nói.

Lâm Ngạn Sơ nhéo cổ áo cô: "Đi trở về."

Tiểu Lạc kháng nghị: "Anh có thể hay không không cần nắm cổ áo tôi."

"Không nắm cổ áo thì nắm nơi nào...... Nắm thắt lưng?" Lâm Ngạn Sơ nghiêm túc tự hỏi, "Này không tốt."

"Lâm Ngạn Sơ!" Tiểu Lạc nổi giận, "Vì cái gì anh một hai phải nắm tôi."

"Vậy được rồi, nắm." Lâm Ngạn Sơ trượt tay xuống, thuận thế cầm lấy tay cô, "Như vậy được chưa?"

Tiểu Lạc: "......"

Cô cô cô, một vị thượng tiên vạn năm, trừ bỏ ngày đầu tiên bị Lâm Ngạn Sơ kéo về nhà cùng với thời điểm chuyển linh lực cho hắn sờ tay nhỏ, cô còn chưa chính thức cùng người khác cầm tay.

Cảm giác này có điểm quái.

Tiểu Lạc muốn rút tay ra, ai biết Lâm Ngạn Sơ sức lực rất lớn, Tiểu Lạc rút không được.

Tính, nắm liền nắm đi, tổng so túm cổ áo cũng tốt hơn QAQ.

Buổi tối, hai người ở tại phòng tổng thống của khách sạn xa hoa.