Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ
Chương 24: Nhiếp Thành
Một lát sau, hai người cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ cùng nhau.
Ngày hôm sau, Tiểu Lạc tỉnh lại liền phát hiện bản thân ngủ ở một địa phương xa lạ, cô mở to mắt, không nhìn thấy trần nhà, ngược lại đối mặt với một lồng ngực rộng lớn.
Tiểu Lạc đầu tiên là ngốc một lúc lâu, sau đó hét lên một tiếng, đá chiếc chăn từ trên giường nhảy dựng lên.
“Đừng ồn.” Lâm Ngạn Sơ bị ồn ào đánh thức làm đau đầu, đoạt lấy chăn trên tay Tiểu Lạc, nhìn cô liếc mắt một cái, “Đừng ồn, ngủ.”
“Tôi, tôi như thế nào ở chỗ này.” Tiểu Lạc đứng ở trên giường nhìn hắn.
“Cô nói xem?” Lâm Ngạn Sơ mở to mắt, nhìn cô cười như không cười.
Có sát khí.
Ký ức tối hôm qua dần dần hiện lên, Tiểu Lạc ý thức được hành động của mình biểu tình dần dần cứng đờ.
“Tôi, tôi đi ra ngoài bình tĩnh một chút.” Tiểu Lạc nhảy xuống giường liền chạy đi, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Lâm Ngạn Sơ.
Uống rượu làm loạn.
May mắn tối hôm qua Lâm Ngạn Sơ ngăn cản cô, nếu cô thật sự bay lên trời ngủ, khẳng định bay đến nửa đường tiên lực liền hết tác dụng lúc đó sẽ trở thành vị thượng tiên đầu tiên bị ngã chết giữa đường bay.
Hình ảnh này đúng là không nói nên lới.
Nghĩ đến tiên lực, Tiểu Lạc đột nhiên ý thức được bản thân hôm nay có chút gì là lạ, lại tìm tòi, Tiểu Lạc tâm đều lạnh. Linh khí lúc trước cô chậm rãi tích lũy từng chút từng chút, hiện tại một giọt đều không còn.
Tiểu Lạc: “……”
Biển sâu thăm thẳm, toàn là nước mắt của ta..
Bị Tiểu Lạc nháo như vậy, Lâm Ngạn Sơ cũng đã không còn buồn ngủ. Rửa mặt xong, Lâm Ngạn Sơ cầm lấy điện thoại ở phòng khách gọi bữa sáng.
Người phục vụ đem bữa sáng đưa đến phòng khách, hai người ở trong phòng khách dùng bữa, nhân viên phục vụ vào thu dọn phòng ngủ. Sau khi sắp xếp gọn gàng đồ dùng trong phòng Lâm Ngạn Sơ, người phục vụ chuyển sang phòng Tiểu Lạc, vừa mở cửa đã nhìn thấy chiếc giường lớn ở chính giữa phòng bị gãy tan tành.
Người phục vụ: “……”
Này, đêm qua cũng quá kịch liệt đi……
Khách sạn này là một phần sản nghiệp của Lâm gia, phòng vip này cũng là Lâm Ngạn Sơ xây dựng cho chính mình, ngày thường không ai được vào ở.
Người phục vụ mặt đỏ lên, mọi người đều nói Lâm đại thiếu gia thân thể không tốt thì ra lại dũng mãnh như vậy ư?
Vội vàng thu thập thật tốt, đem sự tình giường hỏng thông báo cho cấp trên, người phục vụ cúi đầu đi ra, trước khi ra khỏi còn đỏ mặt trộm nhìn hai nhân vật chính liếc mắt một cái.
Tiểu Lạc giác quan nhạy bén: “Cô ấy vừa mới nhìn tôi với ánh mắt có phải hay không quái quái?”
Lâm Ngạn Sơ gợn sóng bất kinh: “Cô cho rằng trừ cô ra, còn có ai có thể đem giường ngủ phá sập.”
Tiểu Lạc: “……”
Cô cũng không phải cố ý, còn không phải là không cẩn thận đối với giường đánh một chưởng thôi sao.
Tiểu Lạc tâm tình phức tạp ăn xong bữa sáng sau đó đi theo Lâm Ngạn Sơ trở về nhà.