Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 22: Tôi hiện tại nhận anh làm ba ba còn kịp không?

"Chờ một chút, tôi đi lấy di động." Nói xong Tiểu Lạc liền chạy như bay về phòng lấy di động.

Vài phút sau, Tiểu Lạc và Lâm Ngạn Sơ cùng nhau lên trực thăng, Tiểu Lạc nhìn nhìn bên này sờ sờ bên kia, cảm thấy mới lạ không thôi. Trực thăng xoay quanh lên không, Tiểu Lạc dán cả khuôn mặt đến bên cửa sổ, hỏi Lâm Ngạn Sơ: "Chúng ta có thể đi hóng gió ở đâu trước không?"

Quá thảm, cô một vị thượng tiên, cuối cùng phải dựa vào trực thăng mới có thể lên không trung.

"Hóng gió lúc nào cũng có thể, nhưng hội hoa đăng một năm chỉ có một lần."

Tiểu Lạc: "Vậy được rồi."

Tiểu Lạc ngồi xuống, bắt đầu tìm tòi tư liệu về hội hoa đăng.

Hội hoa đăng ở Y thị được tổ chức vào tháng sáu hàng năm, lúc ban đầu khởi nguồn từ một đoạn truyền thuyết.

Nghe nói thật lâu trước kia, thời điểm thành phố Y còn chưa gọi thành phố Y cũng chưa có Lộ Ninh phố, nơi này có một ông lão, không có con cái, nhưng mỗi ngày buổi tối đều sẽ đi giao lộ trên tay cầm một chiếc đèn chiếu sáng lên cả con đường để mọi người có thể nhìn rõ đường về nhà.

Sau lại có một ngày, ông lão kia ra ngoài về trễ, ngày đó sắc trời rất tối, không trăng không sao, ông lão góa bụa thị lực kém không nhìn rõ đường, không cẩn thận dẫm vào một cái giếng, cuối cùng chết đuối.

Từ đó về sau, vì để tưởng nhớ ông lão này, mỗi năm đến hôm nay, từng nhà đều sẽ đốt một chiếc đèn, vì ông lão mà chiếu sáng con đường, phát triển đến bây giờ, thành mỗi năm tổ chức một lần hội hoa đăng.

Tiểu Lạc sinh động như thật sau khi nghe Lâm Ngạn Sơ nói xong, thở dài: "Ai, ông lão thật đáng thương."

"Cô nếu cảm thương cảm cũng có thể vì ông ấy đốt một chiếc đèn."

"Người đều đi rồi, đốt đèn có ích lợi gì." Tiểu Lạc nâng quai hàm, "Bất quá, vẫn là đốt đi."