Đồng Học Hôn Ước
Chương 39
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 39
Bản thiết kế của khách là một bức tranh màu, hình xăm này tương đối phức tạp nên Mao Mao cũng ở lại để hỗ trợ. Thành Nham bắt đầu phác họa lại các đường nét trên bản thiết kế qua giấy scan, Mao Mao ở bên cạnh chuẩn bị thiết bị và dụng cụ.
Hệ thống sưởi trong phòng mở đủ ấm, phác họa đường nét xong, Thành Nham nói với Tiêu Vũ Phi: "Cởϊ qυầи áo đi."
"Ừm." Tiêu Vũ Phi cởi hết quần áo, để trần cánh tay đứng tại chỗ. Y cao lớn, thân hình rất rắn chắc, làn da màu lúa mì, cơ bụng đều tăm tắp, khiến cho Mao Mao không khỏi liếc mắt nhìn vài lần.
Thành Nham đeo găng tay cao su, để Tiêu Vũ Phi nằm sấp trên chiếc giường nhỏ. Thành Nham phun một lượng lớn cồn lên eo của Tiêu Vũ Phi, lấy khăn bông sạch dùng sắc lau chùi, sau đó bôi một lớp dung dịch scan chuyên dụng vào mặt ngoài của giấy đủ để dung dịch thấm và ướt giấy, rồi dán giấy scan lên đó.
"Đau sao?"
"Không có, anh cứ tùy tiện làm, tôi da thịt chắc."
Thành Nham ừ một tiếng: "Mới bắt đầu thôi."
Thành Nham đã xăm hình nhiều năm như vậy, kiểu khách hàng nào cũng đã gặp phải, có những người trầm lặng đến mức từ đầu đến cuối không nói một lời, cũng có những người đau đến mức cằn nhằn, lảm nhảm.
Tiêu Vũ Phi thuộc loại nói nhiều, nhưng sức chịu đựng của y rất mạnh, khi Thành Nham châm kim xuống, lông mày của y thậm chí không nhíu lại lấy một lần.
Y luôn nói chuyện với Thành Nham, Thành Nham thỉnh thoảng đáp lại, nhưng phần lớn thời gian đều là im lặng.
Khi khách nói chuyện, ông chủ không muốn đáp lời, là một trợ lý, Mao Mao có nghĩa vụ quan tâm đến cảm xúc của khách. Mặc dù Thành Nham vẫn im lặng, nhưng Mao Mao sẽ trò chuyện với Tiêu Vũ Phi.
Hoa văn mà Tiêu Vũ Phi muốn xăm trên eo là một con sư tử cái màu trắng. Hoa văn này có một nguyên mẫu, bản vẽ mà Thành Nham thiết kế là dựa trên một bức ảnh do Tiêu Vũ Phi cung cấp. Mặc dù là sư tử trắng, nhưng màu lông thực tế của nó lại có một chút màu nâu sữa, không dễ điều màu.
Mao Mao hỏi Tiêu Vũ Phi: "Đại ca, hình xăm của anh là sư tử cái sao?
"Đúng vậy, có đẹp không?"
Mao Mao cười cười: "Sư phụ vừa mới vẽ khuôn, chưa cho ra hình dạng, tôi chưa nhìn ra được đẹp xấu. Tại sao anh lại xăm một con sư tử?"
"Vì thích. Đây là sư tử tôi nuôi, là con gái của tôi."
Mao Mao trừng mắt lên: "Anh nuôi sư tử?"
Tiêu Vũ Phi cong môi cười: "Tôi sống ở nước ngoài, ở đó có nuôi sư tử. Tôi còn nuôi một con sói nữa."
Mao Mao kinh ngạc, nuốt nước miếng: "Nước ngoài nào..."
Thành Nham vốn không có hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ, nghe Tiêu Vũ Phi nói có nuôi sư tử, anh hơi nhướng mày, có chút hứng thú tán gẫu.
"Cậu nuôi sư tử?"
Quá lâu không nói chuyện, giọng nói của Thành Nham cực kỳ ám ách.
Tiêu Vũ Phi thấy anh cuối cùng cũng phản ứng chính mình, lông mày dương lên, "Đúng vậy, sư phụ Thành cũng đã xem ảnh của nó rồi."
"Ừm, rất đẹp."
"Tôi còn những bức ảnh khác," Tiêu Vũ Phi mở album trong điện thoại của mình, "Để tôi cho anh xem."
Thành Nham ngước mắt lên liếc nhìn màn hình điện thoại của Tiêu Vũ Phi.
"Tôi cũng muốn xem." Mao Mao nghiêng người lại gần, "Chết tiệt, đẹp quá."
Thành Nham thu hồi ánh mắt, tiếp tục động tác trên tay.
Mũi kim mỏng rơi trên da Tiêu Vũ Phi, vẻ mặt y không thay đổi, vẫn cùng Mao Mao tán gẫu vui vẻ.