Đồng Học Hôn Ước
Chương 40
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 40
Tình huống của Tiêu Vũ Phi lúc này có chút xấu hổ, mặc dù y dũng cảm theo đuổi tình yêu, thẳng thắn bày tỏ với người y thích, nhưng y không đến mức không cần sĩ diện.
Y thực sự không ngờ Thành Nham đã kết hôn, càng không ngờ rằng chồng của anh lại chính là "giám sát viên" đẹp trai vừa nãy.
Thật ra, khi Tiêu Vũ Phi bày tỏ tâm tư, y còn chưa xác định được xu hướng tính dục của mình, nhưng y là người cá tính, một khi đã động lòng thì chắc chắn sẽ nhất định không do dự. Lâu lắm rồi y mới gặp một người đúng mẫu người mình thích như Thành Nham, ai ngờ lại là hoa thơm đã có chủ.
Gặp nhau quá trễ.
Đáng tiếc.
Tuy rằng Giang Mộ Bình vừa chỉ dạy Thành Nham có một số việc không cần tự mình làm, Thành Nham cũng miễn cưỡng hiểu câu nói không được tiếp xúc thân mật với nam nhân không liên quan, nhưng không ai lại đi đánh người mặt cười, đối phương đã chủ động xin lỗi, nếu bản thân tự cao tự đại không chịu tha thứ thì có hơi nhỏ nhen.
Hơn nữa, Thành Nham ngưỡng mộ sự tiêu sái của Tiêu Vũ Phi.
Tiêu Vũ Phi bày tỏ áy náy: "Xin lỗi sư phụ Thành, vừa nãy là tôi mạo phạm. Vất vả anh giúp tôi xăm hình. Hiệu quả rất tốt, tôi rất thích."
"Không cần khách sáo."
Lông mày Giang Mộ Bình cau lại một chút gần như không nhìn thấy được, ánh mắt đặt trên tay Thành Nham cũng thu hồi lại. Phút chốc, bên tai của hắn truyền đến một luồng nhiệt ấm ấp, Thành Nham đột nhiên quay đầu để sát vào tai của hắn, thấp giọng nói: "Đây không tính là tiếp xúc thân mật không cần thiết."
Giang Mộ Bình nhìn thẳng vào Tiêu Vũ Phi, lại nghe Thành Nham tiếp tục nói: "Em sẽ chỉ phát triển tình cảm với anh, mặc kệ hôn nhân của chúng ta có hiệu lực hay không."
Thành Nham không biết biểu hiện như vậy có được coi là rõ ràng hay không. Đây phải là lời thú nhận đầu tiên trong đời của anh, mặc dù ngôn từ hơi hàm súc.
Tiêu Vũ Phi nhìn không nổi, quay lưng lại hỏi Chu Vũ: "Anh chàng đẹp trai, có thể đưa quần áo cho tôi được không?"
"Quần áo của anh?" Chu Vũ nhìn quanh.
"Bị cô bé tóc ngắn kia lấy đi rồi."
"Chắc là để ở tủ đồ bên ngoài rồi, tôi đi tìm cô ấy."
"Được rồi, cảm ơn."