Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 455: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (9)
Cũng may là hai người này không làm điều gì hết, bọn họ đi sát theo tôi.
“Các người định đi đâu đấy?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, gần như không có cảm xúc, nhưng âm sắc rất trầm khiến cho người ta nghe rõ ràng.
Hai người đàn ông dừng lại, tôi cũng nhìn sang, đó là người đàn ông vừa rồi tôi nhìn thấy lúc đi tảo mộ.
“Mẹ kiếp, mày là ai vậy, đừng xem vào chuyện của người khác” Hai người đàn ông tức giận, nói thô bạo.
Người đàn ông kia khế cười, vẫn là giọng nói lạnh lẽo nhưng rõ ràng: “Giữa ban ngày ban mặt, hai người không biết chú ý sao?”
“Mày quan tâm làm chó gì?” Hai người đàn ông tức giận quát lên, giọng nói thô bạo.
“Nếu mà muốn mời người khác thì cũng phải có phép tắc, từ hành động các người vô liêm sỉ mang người đi, tôi có thể hiểu được là hai người đang gây rối an ninh xã hội, cố ý làm tổn thương người khác.” Người đàn ông bình tĩnh nói chuyện, sắc mặt lạnh lùng cởi áo khoác xuống.
Khi hai người đàn ông này thấy anh ta muốn
xen vào chuyện của mình, không nói nhảm, lập tức lao lên muốn đánh người kia một trận.
Nhưng không ngờ là người đàn ông cao gầy này lại có bản lĩnh đến vậy, một lúc sau hai người kia bị đánh, có chút chật vật nhìn anh ta, nói: “Tốt nhất mày đừng xen vào chuyện của người khác”
Người đàn ông gật đầu: “Ừm, tôi hiếm khi lo chuyện bao đồng, nhưng tôi lại mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế”
“Mẹ kiếp!” Có lẽ đã biết là không thể đánh lại anh ta, hai người đàn ông kia lập tức kéo Trần _—N ¿ Văn Nghĩa đang bị trói trên xe xuống.
Lái xe chạy mất.
Tôi vội vàng tháo dây cho Trần Văn Nghĩa, khi tôi vừa tháo dây xong, đứng dậy để cảm ơn thì người đàn ông kia đã đi mất rồi.
Không để ý nữa, tôi nhìn Trần Văn Nghĩa, nói nhẹ: “Không sao chứ?”
Anh ta lắc đầu, lên xe, lập tức lái đến sân bay.
Phó Thắng Nam ở thủ đô vẫn luôn bố trí vệ sĩ bên cạnh tôi, nhưng lần này đến Giang Ninh, vốn chỉ nghĩ là sẽ ở đây mấy ngày thôi, cho nên chỉ có Trần Văn Nghĩa và tôi đến đây.
Chuyện xảy ra hôm nay là không ngờ tới, lại không có gì đảm bảo an toàn, Trần Văn Nghĩa cảnh giác, chắc chản sẽ không để tôi ở Thành phố Giang Ninh quá lâu.
Lập tức đặt vé máy bay trở lại thủ đô.
Khi đến thủ đô đã là mười một giờ tối, Tuệ
Minh đã ngủ say, Trần Văn Nghĩa ôm cô bé vào lòng.
Vừa ra khỏi sân bay, chưa kịp phản ứng thì tôi đã bị một sức mạnh kéo vào, ôm chặt.
Sau khi ngửi thấy mùi quen thuộc, tôi nhận ra đó là Phó Thắng Nam, Trần Văn Nghĩa đã nói với anh về chuyện ở nghĩa trang.
Không nói gì, khi chúng tôi lên xe, anh bảo Trần Văn Nghĩa về nhà nghỉ ngơi trước đi, còn chúng tôi trở về biệt thự ở ngoại ô phía đông.
Về đến biệt thự, đặt Tuệ Minh lên giường, trở lại phòng ngủ, anh ôm chặt lấy tôi, ánh mắt sâu sắc.
Anh nói: “Anh nhớ em nhiều lắm” Đúng là người lớn thể hiện tình yêu thương khác với trẻ con.
Trẻ con muốn nói lời nhung nhớ, nhưng không thể nói là trăng hôm nay rất đẹp.
Tôi ngước lên nhìn anh, cười: “Không có chút nào lãng mạn hết” Anh cười: “Vậy anh nên nói gì?”
Tôi nghĩ là để anh nói ra câu trăng đêm nay rất đẹp, thì có lẽ không được tự nhiên, tôi thấy anh nói thẳng thì tốt hơn.
Tôi mỉm cười, kéo anh rồi nói: “Em cũng nhớ
anh”
Thật ra, không cần những câu nói lãng mạn, chỉ cần nhìn vào mắt nhau rồi nói, tôi nhớ bạn là chúng ta có thể hiểu được tấm lòng của nhau.
Sau khi tắm rửa xong, nắm ở trên giường, không nói chuyện ở Giang Ninh ra thì tôi không nhịn được.
Gối đầu lên tay anh, tôi kể lại rõ ràng: “Hôm nay em đã gặp một người đàn ông lạnh lùng ở mộ bà ngoại, anh ta đã cứu bọn em, nhưng em lại không biết tên người đấy”
Lời này có chút tránh nặng tìm nhẹ, Phó Thẳng Nam liếc mắt, sự lo lắng trên mặt tôi cũng đã được giấu đi: “Trần Văn Nghĩa đã đi điều tra
rồi, chuyện như ngày hôm nay sẽ chôn