Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 454: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (8)

Tôi sững sờ một lúc, tôi muốn hỏi là tại sao anh lại biết tôi không mua nó, rồi đột nhiên nghĩ, chắc chắn là Trần Văn Nghĩa đã nói với anh.

Tôi dừng lại một chút, nói: “Giá quá cao, em nghĩ là không đáng”

Anh nói: “Nếu mà thích thì cũng đáng, huống chi là có ý nghĩa.”

Biết tính cách của anh, tôi không muốn nói nhiều, mà chỉ mở miệng nói: “Bị một người tên là Đặng Việt mua rồi. Trần Văn Nghĩa đã nhản lại cho anh ta. Sau khi Thanh Minh xong, em sẽ nhờ anh ta cùng mở chiếc hộp”

Anh trả lời và nói: “Ừm, mấy giờ ngày mai em đi?”

“Có thể sớm một chút, nghĩa trang cũng hơi xa: “Được rồi, anh chờ em trở về”

Tôi mỉm cười, tôi luôn cảm thấy anh như một đứa trẻ, sau khi cúp điện thoại, tôi cũng đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau.

Vì phải đi đến nghĩa trang, cho nên tôi dậy rất sớm, Tuệ Minh vẫn chưa tỉnh ngủ, sau khi lên xe, cô bé lập tức dựa vào người tôi rồi ngủ thiếp đi.

Trần Văn Nghĩa lái xe, chắc là sáng nay phải dậy sớm, đêm qua ngủ không ngon nên mắt anh ta có chút thâm quầng.

Dì Triệu đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, tôi nhìn anh ta và nói: “Một lát nữa tôi với anh đổi lái, anh ăn trước đi.”

Anh ta nhìn tôi, lắc đầu rồi cười: “Không cần đâu, sáng nay tôi ăn rồi.”

Hôm nay là Thanh minh, tôi không thể không

nói: “Thât ra thì tôi có thể tư đi môt mìn người chắc cũng muốn về tảo mộ, anh có thể về nhà mà”



Anh ta mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, cha mẹ tôi đều ở đó, họ sẽ đi, người quan trọng đều ở đó, họ đến nghĩa trang để thắp hương cho tổ tiên, chúng tôi chỉ là con cháu, biết địa điểm là được”

Người quan trọng đều ở đó. Đây có lẽ là điều mà mọi người đều muốn nói nhất trong lễ Thanh Minh. Trong cuộc sống của chúng ta, người quan tâm nhất vẫn là người sống. Không cần trải qua cái chết, không cần phải khóc trong mùa mưa, càng không phải chịu đau đớn.

Đây có lẽ là gia tài lớn trong cuộc đời.

Xe chạy được một đoạn, anh ta mở miệng nói: “Đúng rồi, tối hôm qua tôi đã điều tra Đăng việt, anh ta đến từ Bắc Kinh và thông tin rất bí mật. Tuy nhiên, sau khi xem xong một số thông tin, tôi thấy anh ta gặp ông Mục mấy lần”

Tôi không khỏi nhíu mày: “Vậy là anh ta có

quen biết với nhà họ Mục”

Do dự một chút, tôi to gan đoán rằng: “Chẳng lẽ Đăng Việt này là người của nhà họ Mục sao? Bọn họ đấu giá chiếc hộp này, có phải là để tìm kiếm chiếc còn lại không?”

Trần Văn Nghĩa lái xe, trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: “Chuyện này rất khó nói”

Lúc tôi đến nghĩa trang đã là buổi trưa, mưa đã tạnh, có chút nắng, trong nghĩa trang hiện lên một dải cầu vồng, không khí vô cùng tươi mát.

Trí nhớ của Tuệ Minh rất tốt, cô bé chỉ đến một lần mà đã tìm được bia mộ, mặc dù nghĩa trang đã tăng thêm bia mộ, cô bé vẫn có thể tìm được.

Thắp hương tổ tiên, thắp cho bề trên trước, sau năm năm, tấm ảnh của ông Phó đã rất mờ, gần như không nhìn thấy rõ.

Tuệ Minh hỏi tôi: “Mẹ ơi, liệu chúng ta có chết không?”

Tôi gật đầu, khi còn nhỏ chưa hiểu chết là gì, lớn lên mới thấy những người xung quanh lần lượt ra đi, có người thường xuyên gặp thì không được gặp nữa, có người nói chuyện thì không còn được nói.

Còn một số người rời đi, chúng tôi còn chưa gặp lại nhau, cũng đã ly biệt.

Tôi nói: “Tất cả sẽ chết, và cũng sẽ không chết”

Tuệ Minh không hiểu và tôi cũng không hiểu, tôi chỉ ngơ ngác nhìn ông nội Phó, nghĩ rằng, chắc

ông cũng có chút thất vọng, Phó Thẳng Nam vẫn không đến.

Khi ông ra đi, trong lòng Phó Thắng Nam đang có oán hận, anh cũng chưa từng đến thăm ông, nhưng bây giờ oán hận đó đã vơi đi, dường như anh cũng bớt nhớ nhung hơn.

Tôi không biết điều đó tốt hay xấu. Có ai đó đang khóc trước một bia mộ mới. Tôi nghĩ đó là

có người vừa mới mất, người nhà vẫn chưa hết đau thương và vẫn còn rất khó chịu.



Tôi không thích khóc trước mộ, tôi đưa Tuệ Minh từ biệt ông nội Phó và đến mộ bà ngoại.