Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 434: Yêu nhau lảm cản nhau đau (2)
Tôi mím môi, lật người, vẫn không muốn để ý đến anh.
Anh cũng không quan tâm, đứng dậy đi vào phòng tắm, không lâu sau thì truyền ra tiếng nước chảy.
Tôi nằm trên giường, thân thể dinh dính có chút không thoải mái, hình như gần đây hay bị ° như vậy.
Dưới thân có chút ẩm ướt, mới đầu tôi còn tưởng Phó Thắng Nam làm ra ngoài, bèn ngồi dậy bật đèn đầu giường lấy giấy lau sạch đi.
Lại nhìn thấy trên ga giường trắng tinh có vết máu, không khỏi sững người, trái tim đập mạnh một cái.
Cửa phòng tắm mở ra, tôi vô thức muốn kéo chăn trùm lên.
Nhưng vốn cách đó không xa, vết máu lại rõ ràng như vậy, mắt Phó Thắng Nam lại không mù, sao có thể không nhìn thấy.
Đôi mắt anh hơi hơi trâm xuống, bước đến bên cạnh tôi, ánh mắt rơi trên cái chăn tôi đã trùm
lên vết máu.
Tôi vốn tưởng rằng anh sẽ kéo ra xem xem, nhưng không hề, anh chỉ lau lau tóc, đôi mắt dịu dàng nhìn tôi nói: “Đi tắm đi!”
Tôi gật đầu, lấy khăn tắm bọc người rồi xuống giường tắm rửa qua loa một chút, lo lắng chuyện của Tuệ Minh, tôi lấy bộ quần áo tối qua đã rửa sạch hong khô mặc lại.
Lúc ra khỏi phòng tắm, thấy Phó Thắng Nam đã thay quần áo xong rồi, không phải bộ hôm qua, rõ ràng là có người đưa quần áo tới.
Thấy tôi bước ra, anh nâng mắt, đưa cái túi màu nâu bên cạnh cho tôi nói: “Trong này có bộ mới đấy!”
Tôi lắc đầu: “Em thay xong rồi, không đâu” Dù sao cũng đã giặt qua rồi, tôi không muốn phiền phức.
Tìm thấy điện thoại, tôi lập tức gọi điện cho Trịnh Tuấn Anh, không lâu sau đã có người bắt máy.
Anh ta mở miệng: “Thẩm Xuân Hinh!” Nghe giọng nói, cũng là một đêm không ngủ.
Tôi nén lại cảm xúc, mở miệng nói: “Chúng ta gặp nhau một chút, dưới lầu khách sạn Victoria, nửa tiếng sau”
“Được!” °
Cúp điện thoại, Phó Thẳng Nam nhìn tôi, đôi mắt sâu xa, anh không nói gì, tôi bất giác mở miệng hỏi: “Sao thế?”
“Lát nữa đi bệnh viện một chút” Anh nói, đưa tay vén những sợi tóc loạn trên trán tôi sang một bên.
Tôi sững người, gần như nói theo bản năng: “Không cần đâu, đi tìm Tuệ Minh trước”
Anh nhíu mày: “Thẩm Xuân Hinh…”
“Em nói rồi, đi tìm Tuệ Minh trước.” Nói xong, tôi lập tức đi ra khỏi cửa, nhưng cổ tay lại bị anh nảm lấy.
Người đàn ông cau mày, rất bất lực: “Anh sẽ đi tìm Tuệ Minh, còn em đi bệnh viện một chuyến đi, nhé?”
Tôi nhìn anh, trong lòng không hiểu sao sinh ra sự tức giận, tôi vung tay anh ra, gân như nói mà không hề suy nghĩ: “Anh sẽ tìm? Không phải anh ®uôi lớn, không dành tâm huyết cùng tình yêu, ® không phải đứa trẻ trong lòng anh, anh nhẹ nhàng nói một câu anh sẽ tìm là xong sao? Phó Thẳng Nam, anh cảm thấy bây giờ em có thể yên tâm đến bệnh viện sao? Hay là anh cảm thấy, Tuệ Minh không phải con ruột anh, anh thấy có hay không đều không quan trọng?”
Lời này, là tức giận, là kích động.
Nói ra khỏi miệng xong tôi lập tức hối hận rồi nhìn mắt đen của Phó Thắng Nam ẩn chứa
chút âm trầm lạnh lẽo, anh nhìn tôi, mím môi, trong đôi mắt mang theo sự lạnh lùng: “Trong lòng em, anh máu lạnh đến vậy sao?”