Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 433: Yêu nhau lảm cản nhau đau (1)

Bỏ điện thoại xuống, tôi quay người đi vào phòng tắm, bật nước nóng lên, tảm rửa một lúc.

Lúc đi ra, bỗng dưng nhìn thấy Phó Thắng Nam đứng ở đầu giường, nhất thời tôi không phản ứng lại được, giật mình suýt nữa hét lớn.

Bời vì lúc đến quá vội vàng, không có đem theo đồ để thay. Cho nên sau khi tắm xong, tôi bỏ luôn quần áo vào máy giặt, lúc ra khỏi phòng tắm chỉ quấn một chiếc khăn tảm.

Tuy đã ở bên nhau vô số lần rồi, nhưng lúc này bốn mắt nhìn nhau, mặt tôi vẫn nóng đến khó chịu.

“Sao anh lại vào được?” Rõ ràng tôi đã khóa trái cửa rồi, tại sao anh lại có thể vào được.

Ánh mắt của anh lướt trên người tôi, khẽ nhướng mày: “Thẩm Xuân Hinh, chúng ta nói chuyện đi”

“Bây giờ chúng ta không có gì để nói cả, đã khuya rồi, nên đi ngủ thôi” Nói rồi, tôi ngồi xuống bên giường, cúi đầu lau tóc.

Khăn tắm trong tay bị anh lấy đi, tôi bất giác

nhíu mày, ngước mắt thấy anh không đổi sắc mặt, lau tóc cho tôi.

“Tự em biết lau!” Nói rồi, tôi đưa tay ra lấy lại chiếc khăn tắm từ tay anh.

Nhưng lại bị anh tránh đi.

Tôi bĩu môi, cơn giận dữ vốn chèn ép trong lòng bây giờ càng nặng hơn, có chút tức giận nói: “Phó Thắng Nam..”

Bỗng nhiên, anh cúi đầu, giữ chặt mặt tôi lại, sau đó hôn lên môi tôi mà không hề có bất cứ sự báo trước nào.



Sức lực nam nữ chênh lệch xa nhau, huống hồ trong lòng ai cũng đang bực bội, cho nên nụ

hôn của anh là trừng phạt, gần như khiến tôi có chút ngạt thở.

Nếu không phải sợ tôi ngạt thở mà chết thì e là anh sẽ vẫn tiếp tục hôn tiếp.

Dừng động tác lại, bốn mắt nhìn nhau, tôi quay đầu qua một bên không nhìn anh.

Anh đưa tay ra, nảm cái cảm của tôi, trong đôi mắt đen mang phài vần ánh sáng nhấp nháy nhìn tôi: “Người nên tức giận không phải là anh sao?”

Anh hỏi ngược lại, ánh mắt xa xôi, nhìn còn mang vài phần uất ức.

Tôi quay mặt đi, dịch cằm ra khỏi bàn tay anh, nhìn anh vẫn còn tức giận: “Thế thì anh đi mà tức cái giận của anh đi, em phải ngủ.”