Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều

Chương 51: Chương 51


Không ai biết Viêm Đình đã nói gì với cha mình.

Ông cụ vẫn luôn kiên trì không đi bệnh viện đột nhiên thay đổi chú ý.

Còn thúc giục người nhà đưa ông nhanh đến bệnh viện và quyết định ở lại bệnh viện cho đến khi bình phục.
Ngoại trừ Lâm Nguyên.
Cậu là người thứ ba trong phòng ngoài các bên liên quan.
Mọi thứ diễn ra trong phòng đều mơ hồ, chuyện không quan trọng một chữ cũng không nghe thấy, chuyện quan trọng lại nghe rành mạch.
Viêm Đình nói với cha mình rằng chỉ cần ông đồng ý đến bệnh viện điều trị, thì sẽ đồng ý kết hôn và sinh con.

Hơn nữa, trong vòng một năm sẽ để ông bế cháu.
Lâm Nguyên nhếch miệng bằng phẳng đứng sang một bên, nghĩ thầm: Đồ láo toét.
Viêm lão gia tử bị lừa và ngay lập tức đổi ý và đồng ý đến bệnh viện.
Lâm Nguyên cảm thấy Viêm Đình quá thông minh, ngay cả cha ruột cũng có thể dễ dàng lừa gạt, cho dù mình không mang thai không bị 3 năm ngu ngốc, thì khẳng định cũng không phải đối thủ của hắn.
Nếu sau này mình thường xuyên dính vào bên anh ấy, không biết mình có trở nên sáng suốt hơn không.
Lâm Nguyên bối rối nghĩ, cánh cửa được mở ra rất nhiều người tràn vào.
Cậu được Viêm Đình ôm vào lòng và ngồi trên ghế sô pha trong góc để tránh bị va vào.
Sau khi ông cụ đổi ý, ngôi biệt thự cổ trở nên tấp nập ngược xuôi.
Bác sĩ gia đình lập tức liên lạc với xe cấp cứu của bệnh viện, những người hầu thường phục vụ ông cụ cũng vội vàng thu dọn đồ đạc, vì sợ có chuyện nên để lão tiên sinh sống thoải mái trong bệnh viện.
Khi Viêm Chính Bẩm lớn tuổi hơn, tính khí của ông trở nên kỳ quặc thường nổi giận khi có chuyện không hợp ý.
Những người hầu đều tận lực làm mọi thứ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ để ông cảm thấy thoải mái và thoả đáng nhất có thể để giữ được công việc dễ dàng và được trả lương cao.
Trong phòng ngủ vốn dĩ không có sức sống , rất nhiều người ra vào sức sống nhanh chóng tuôn trào.
Là cậu con trai nhỏ được yêu quý nhất của Viêm Chính Bẩm, Viêm Đình đã giúp bác sĩ chuyển cha ra khỏi nhà và lên xe, tự mình làm mọi việc.
Lâm Nguyên lặng lẽ rời khỏi ghế sô pha, đi tới đứng cạnh cửa sổ làn gió nhẹ lọt vào khe cửa sổ khẽ đẩy ra, có mùi đất.
Những người hầu trong nhà cũ đều sợ tính khí của Viêm Đình , ngay cả khi họ tò mò cũng không ai dám nhìn cậu một cách lộ liễu.
Sau khi mọi người vây quanh lão gia tử rời khỏi phòng, Lâm Nguyên cũng đi theo sau.

Khi vượt qua ngưỡng cửa, cúi đầu giả bộ vô tình sờ sờ bụng của mình, trong lòng nói: "Nhãi con , con còn chưa sinh ra đã bị ba bắt đầu lợi dụng.


Thật quá đáng thương." "
Viêm Chính Bẩm cả đời đều khôn khéo nhưng không ngờ khi về già lại bị chính con trai mình lừa.
Viêm Đình chỉ hứa sẽ kết hôn và sinh con, còn lại mọi thứ đều rất mơ hồ.
Sau khi nhập viện, bác sĩ sắp xếp cho lão gia tử khám một loạt rồi đưa vào phòng bệnh.
Lâm Nguyên không thích môi trường ồn ào, vì vậy rời khỏi phòng bệnh, định tìm một cửa sổ để hít thở.
Khi quay lại, tình cờ nhìn thấy Viêm Lang đang tiến về phía mình.
Mặt mũi thì bầm dập, là những vết sẹo thảm thương do cuộc chiến với Lâm Kỳ trên đường phố trước đó để lại.
Lâm Nguyên bước chân dừng lại, ánh mắt quét qua trên mặt Viêm Lang, nghĩ thầm Lâm Kỳ nhìn văn văn nhược nhược yếu ớt, không ngờ lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Toàn bộ khuôn mặt Viêm Lang , bao gồm cả cổ của anh ta tiếp xúc với không khí, gần như bị trầy xước và đóng vảy với những vết sẹo khắp nơi, trông rất là dữ tợn.
Anh ta dường như không ngờ sẽ gặp Lâm Nguyên trong bệnh viện, lông mày nhíu chặt, trong mắt lộ ra một chút bạo ngược, nhưng một lúc sau lại khôi phục bình tĩnh.
Viêm Lang kéo kéo khẩu trang, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, âm hiểm mà nhìn về phía Lâm Nguyên, cái gì cũng chưa nói nhanh bước chân hơn vòng qua cậu, tiến vào phòng bệnh.
Lâm Nguyên nhíu mày, cẩn thận nhớ lại những mảnh vụn duy nhất của cuốn tiểu thuyết này còn sót lại trong trí nhớ.
Không có viết Lâm Kỳ cùng Viêm Lang đánh lộn.
Chẳng lẽ là do cậu xuyên không vào sách, thay đổi cái kết sẽ trở thành pháo hôi đỡ đạn, từ đó thay đổi hướng đi của toàn bộ câu chuyện?
Lâm Nguyên đau não, cũng lười nghĩ tới.
Cậu đang đi ngang qua hành lang, vừa mới tựa vào cửa sổ một lúc thì trong túi đột nhiên chấn động một chút.
Lâm Nguyên lấy điện thoại di động ra, thấy là tin nhắn của Tần Miện.
Nội dung ngắn gọn, chỉ có mấy chữ.
"Cậu có một em trai tên là Lâm Kỳ?"
Lâm Nguyên ngây người một chút,đáp: "Có."
Sau đó, Tần Miện không gửi tin nhắn nữa cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Nguyên đang ngẩn người cầm điện thoại, đột nhiên cảm thấy bả vai trùng xuống, trên người khoác lên một bộ quần áo còn lưu lại nhiệt độ cơ thể.
Từ phía sau đem người ôm vào trong lòng, Viêm Đình cúi đầu hôn lên mặt của cậu, ôn nhu nói: "Có khó chịu không?"
Lâm Nguyên lắc đầu, nắm lấy lòng bàn tay của Viêm Đình đang bao phủ bụng , dùng ngón tay chơi đùa, giọng điệu trong trẻo, mềm mại mang theo sự mềm mại của một thiếu niên, "Em không sao, nếu khó chịu em sẽ nói với anh ."
"Nguyên Nguyên, chúng ta đi làm kiểm tra đi." Viêm Đình nhẹ nhàng vuốt ve chỗ phình trên bụng cậu qua quần áo, mặt đầy sự ôn nhu.
Lâm Nguyên hơi nâng cằm lên , ánh nắng cuối thu ấm áp phản chiếu vào trên mặt , đôi mắt màu hổ phách nguyên bản sáng lên, như có ánh nước lay động.