Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

Chương 8

Phòng ngủ rất lớn được thông với phòng sách, để chủ nhân của nó có thể tiện qua lại. Không có đồ vật trang trí dư thừa gì, càng lộ ra vẻ trống vắng. Trong phòng rõ ràng có lò sưởi, nhưng lại lạnh lẽo như vốn dĩ không có người ở.

Giá sách màu đen chiếm cả bờ tường.

Bàn làm việc rộng lớn cũng mang một màu đen. Một máy tính, một cây bút máy, màn hình vẫn đang sáng, hắt lên sườn mặt của Bạch Tông Ân.

Sắc mặt trắng bệch nhưng khỏe mạnh, ánh mắt lại lạnh lẽo, không có nhiệt độ.

Chú Quyền đã xuống lầu.

Bạch Tông Ân xử lý xong công việc, đóng lại máy tính.

Mỗi lần di chuyển bộ thân thể này, anh nhìn xuống đôi chân tàn phế của mình, Bạch Tông Ân luôn tự nói với bản thân.

Anh vẫn chưa thể chết.

Ít nhất hiện tại không thể chết được.

Phía cuối giường xuất hiện một cái hộp, nơ con bướm đã mất. Bạch Tông Ân lạnh lùng nheo mắt, từ rất xa nhìn thấy cái hộp kia --

Anh điều khiển xe lăn về phía trước.

Bạch Tông Ân đưa mắt nhìn chốc lát, sau đó nhẹ nhàng mở ra nắp hộp.

Khăn quàng cổ màu trắng gạo đã được gấp lại chỉnh tề, yên lặng nằm ở trong hộp.

"Rất ấm áp, tui thử một chút rồi, thật sự mềm mại."

Đôi mắt của thiếu niên rất sáng, và đen láy, khi nói chuyện rất nghiêm túc, mang theo chân thành mà mong đợi nhìn anh.

Bạch Tông Ân dường như có thể nhìn xuyên thấu qua chiếc khăn quàng cổ này, thấy được viễn cảnh thằng nhóc ngốc kia đem khăn vòng một vòng trên cần cổ xinh đẹp, tròn tròn đôi mắt cười cong lên, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ. Sau đó lại nhìn về phía gương nghĩ linh tinh nói: "Cái này đi. Cũng không biết chồng tui có thích hay không."

Bàn tay đang vuốt ve khăn quàng cổ bỗng dừng lại.

___

"Haizzz ~ "

Tề Trừng thở ra một hơi, vị bạn thân là con trai này cũng thật đáng sợ.

May là đối phương khi thấy rằng thẻ cậu bị khóa thì cũng qua loa an ủi vài câu 'Nào có thời gian thì ra ngoài', 'Chẳng trách gần nhất gọi cậu, cậu đều không ra' ...

Hoàn toàn cho cậu được mấy cái cớ để khỏi ra ngoài.

Rất tốt.