Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

Chương 7

Bắc Thành là thành phố được chú trọng khai thác kinh tế nhất ở Hoa Quốc. Trong thành thị nơi nơi là nhà cao tầng, mười ba tuyến đường ray xe lửa từ bắc chí nam, cả thành phố đều mang một vẻ nhộn nhịp, vội vàng.

Tề Trừng từ sau khi xuyên qua đến giờ vẫn chưa ra khỏi cửa -- à, tiệc rượu không tính.

Hôm đó cả buổi đều là: Lên xe, đến giờ, xuống xe ăn bánh ngọt, sau đó lại lên xe, trở về nhà.

Tối nay chính là lần đầu tiên cậu chính thức ra ngoài cảm nhận thành phố này.

Tề Trừng tìm nửa ngày trong tủ quần áo mới thấy được một cái áo khoác nhung, sau lưng thêu một con hổ giương nanh múa vuốt. Cậu lại tìm sang chỗ để những chiếc quần, có đúng một cái quần jean màu đen...

Không lót nhung.

Có thể bởi vì khi còn bé đã bị bắt cóc đi ba năm, sinh hoạt quá nghèo khổ, vì thế nên nguyên chủ rất ghét người khác nói hắn quê mùa không có tiền.

Là một tên nhà giàu mới nổi nên hắn liền yêu thích mua sắm các món đồ hàng hiệu để biểu hiện rằng mình là người có tiền. Thẩm mỹ chạy theo trào lưu, luôn luôn mua những món đồ mà người mẫu mặc , cái gì mà áo lông vũ, quần nhung, đừng có mơ.

Nguyên chủ rất gầy, trông như bị bệnh vậy. Tề Trừng gầy là do thời điểm ôn thi đại học nỗ lực học tập lại không có tiền nên cơ thể cũng không đủ dinh dưỡng. Còn nguyên chủ gầy chính là vì theo đuổi cái đẹp, trào lưu thị trường.

Lúc ra ngoài, cậu không thấy chú Quyền ở phòng khách, chỉ có mỗi Bạch Tông Ân.

"Ông xã, tui đi ra ngoài nha!"

Tề Trừng nhảy nhảy nhót nhót rất vui vẻ. Làm một chú cún con tự do tự tại!

Cậu muốn đi xài thẻ của ông xã!!!

Bạch Tông Ân liếc mắt nhìn bóng lưng đơn bạc chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó lại lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.

Tề Trừng vừa bước ra ngoài một bước liền bị lạnh đến run cầm cập.

Tại sao lại lạnh như thế !!?!!

Nhưng nếu quay lại, trong tủ cũng không có quần áo nào có thể mặc giữ ấm cả. Tề Trừng đi ra đi vào hai lần, có lẽ là trong nhà có lò sưởi nên quá ấm áp, vừa mới ra ngoài liền không quen ngay được, thích ứng tí là được rồi.

Vì vậy cậu bước đi rất sảng khoái.

Đây là một khu biệt thự, vì bảo đảm riêng tư của các hộ gia đình trong đây, bảo mật và an ninh đều cực kỳ tốt.

Từ trong nhà đi ra hẳn bên ngoài phải mất tận mười phút, đợi đến khi Tề Trừng nhìn thấy cửa lớn ra vào của khu biệt thự thì cậu đã bắt đầu hối hận rồi.

Lò sưởi trong nhà không tốt sao?

Phim hoạt hình đang coi dở rất hay.

Hay là --

Tề Trừng quay đầu lại nhìn con đường mình vừa đi xong, tự cổ vũ chính mình đi tiếp.

Gà rán!

Trà sữa!

Bánh ngọt!

Thùng cơm thì không sợ lạnh!!!

Biệt thự của Bạch Tông Ân nằm trong một khu rất yên tĩnh. Cả vùng đất xung quanh đều là khu dân cư xa hoa. Cách một con đường là các siêu thị lớn nằm sát nhau, năm ngoái mới xây thêm một toà thương trường cao cấp chuyên bán xa xỉ phẩm. Xa xa đã thấy được đèn đuốc sáng rực, ở quảng trường có rất nhiều người trẻ tuổi đang chụp ảnh sống ảo các thứ. Ven đường đỗ hàng loạt các siêu xe.

Tề Trừng dựa vào cái danh thùng cơm của mình mới có thể lết được đến đây. Chưa kịp cảm thán quang cảnh đẹp đẽ, cậu đã run cầm cập tiến vào bên trong tòa nhà cao cấp kia.

Cậu cần gấp lò sưởi...

Chờ ở trong đó một chút, Tề Trừng lại run rẩy rời đi lần thứ hai.

Một cái áo sơ mi mà tám ngàn năm.

Kính râm mười ngàn một trăm.

Quần áσ ɭóŧ nhung hai mươi ngàn mốt...

Ầy, xin lỗi, quấy rầy rồi.

___

Bạch Tông Ân cũng không biết nghĩ như thế nào, anh vẫn ngồi ở phòng khách chưa trở về phòng.

Nhìn ti vi nhưng cũng không biết trong ti vi đang nói cái gì.

Chú Quyền cầm ly nước ấm ngồi trên sofa xem ti vi, nói: "Nam chính này cũng thật ngốc, cô nữ chính kia vừa nhìn đã biết là yêu thích hắn vậy mà hắn cũng không nhận ra được."

"Ừm." Bạch Tông Ân đơn giản đáp lại.

Chú Quyền nở nụ cười, gì mà nam chính nữ chính, trên ti vi thả chính là tay xé quỷ!

Tiểu Trừng mới đi ra ngoài được nửa giờ rồi thì phải? Trước đây lúc Tề Trừng không ở đây, phòng khách hay TV cơ bản đều không được sử dụng qua. Ăn cơm xong thì ai về phòng nấy, nếu như Tiểu Tưởng có ở lại, cũng rất ít khi nào đến phòng khách xem ti vi.

Một nơi lớn như vậy lại lạnh như băng, căn bản không giống một gia đình.

Chú Quyền biết, Tông Ân cũng không xem nơi này là nhà.

Nhưng bây giờ cũng không giống như trước nữa.

Ting!

Điện thoại vang lên tiếng báo nhắc nhở có tin nhắn đến.

Bạch Tông Ân cầm lấy điện thoại di động được đặt trên bàn.

【Bạch tiên sinh thân mến, hôm nay chín giờ bốn mươi ba phút thẻ của ngài đã chi tiêu hai mươi tám nhân dân tệ. Đây là tin nhắn nhắc nhở mong ngài ấn phím một để xác nhận.】

Bảy phút sau.

【Bạch tiên sinh thân mến, hôm nay chín giờ năm mươi phút thẻ của đã chi tiêu ba mươi hai nhân dân tệ. Đây là tin nhắn nhắc nhở, mong ngài ấn phím một để xác nhận.】

Mười phút sau.

【... Chi tiêu năm mươi ba nhân dân tệ... 】

【... Chi tiêu tám mươi tám nhân dân tệ... 】

Tiếng báo tin nhắn vẫn đứt quãng ting ting từng hồi.

Bạch Tông Ân nhìn chăm chú vào tin nhắn trong điện thoại, Tề Trừng rốt cuộc mua những cái gì?

Tuy rằng biểu hiện trên mặt anh rất nhạt nhưng dù gì chú Quyền cũng đã chăm sóc Bạch Tông Ân nhiều năm, ông liền biết gương mặt kia có ý tứ gì...

_____

A a a a thật vui vẻ!!!

Hôm nay siêu siêu hạnh phúc!!!!

Tề Trừng vui sướng cầm trên tay một ly trà sữa caramel kem cheese năm phần ngọt.

Bây giờ cậu mới biết mua trà sữa còn có thể thêm topping!!!

Vì thế giá của chiếc ly trà sữa này tận hai mươi tám tệ!

Nếu là trước đây, Tề Trừng nghĩ cũng không dám nghĩ huống chi là mua một ly trà sữa mắc như vậy. Trước trường đại học khi ấy có rất nhiều cửa hàng trà sữa, một ly bảy, tám tệ, Tề Trừng còn kiên quyết không mua.

Trà sữa vạn tuế!

Muốn cái gì liền thêm cái đó!!

Một tay cậu cầm trà sữa, tay còn lại cầm đùi gà KFC gặm cắn.

Đùi gà vừa cay vừa nóng, bên ngoài là lớp vỏ vàng óng giòn rụm, một ngụm cắn xuống, nhai nhai nhai, thịt gà ngon ngọt ra nước.

Trên cánh tay treo lủng lẳng vài túi giấy, trên logo có dòng chữ【Chờ Bạn Ở Hiệu Sách】

Các người nghĩ rằng mấy ngày nay cá mắm chỉ biết ăn không ngồi rồi - Tiểu Tề Trừng cảm thấy quá nhàm chán vì thế quyết chí tự cường đi mua sách về học hành cho giỏi?

Sai!

Sai quá sai!

Thứ Tề Trừng mua chính là truyện manga!

Rất đắt.

Tận năm mươi ba tệ cơ.

Trước đây lúc lên cấp ba, trong lớp sẽ có một số học sinh lấy truyện manga ra xem, sau đó chia sẻ những câu truyện với bạn học. Nhưng Tề Trừng xưa nay đều rất chính trực, cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn một cái.

Bởi vì cậu sợ bị mê muội đến mất hết ý chí học tập, sợ nghiện rồi thì sẽ kéo thành tích học tập của mình đi xuống.