Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm
Chương 4
Trên đường đi, Tề Trừng vừa lo vừa sợ. Không biết nguyên chủ khi gặp cha mẹ thì biểu hiện như thế nào.
Hay là nói đầu cậu bị đụng cho mất trí nhớ rồi?
Vậy thà nói rằng ăn nhiều cơm quá nên lú cái đầu còn hơn!
Cún con nhỏ một lòng muốn đi chơi bây giờ lại trầm mặc, trong lòng hờn dỗi lo lắng về bát cơm của mình.
A, làm sao bây giờ.
Hay trước khi bị phát hiện ra có gì đó không đúng, bây giờ cậu quỳ xuống làm nũng xin ông xã giúp đỡ có được không?
...
Xe chạy khỏi trung tâm thành phố, tiến vào Vịnh Thiện Thủy.
Vịnh Thiện Thủy là địa bàn đã được khai phá gần mười năm, là nơi cao quý, xa hoa nhất. Vị trí cũng không phải xa xôi gì. Chiếm cả một ngọn núi nhỏ, một bên là hồ nước, từ chân núi tiến lên là hàng loạt những tòa biệt thự. Biệt thự của Tưởng gia nằm ở trên đỉnh.
Nơi này dù có tiền cũng không thể mua được, là hào môn chân chính mới có thể ở nổi. Như Tề gia đây, một nhà giàu mới nổi bình thường không có cách nào có thể tiến vào được nơi này, lời mời tham gia tiệc rượu này chính là cơ hội.
Từng chiếc siêu xe dần tiến vào tòa biệt thự tổ chức tiệc.
Tài xế đem bàn đạp bỏ ra để Bạch Tông Ân có thể từ trên xe ngồi xuống xe lăn. Tề Trừng xuống từ một bên khác, bị gió lạnh thổi cho run lẩy bẩy. Đến cậu cũng lạnh như thế, thân thể ông xã lại không tốt làm sao có thể chịu được?
"Ông xã, anh có lạnh" --không?
Cậu chưa nói xong đã nhìn thấy trên người Bạch Tông Ân đắp thêm một tấm chăn.
Sao trên người ông xã lại có được tấm chăn dày ấm thế kia chứ!?!??
"Không lạnh." Bạch Tông Ân lạnh nhạt trả lời.
Tề Trừng khóc khóc, tui nhìn được rồi, đắp cái đấy thì anh lạnh kiểu gì được.
Từ bên ngoài đến nơi tổ chức tiệc khoảng chừng mười mét. Tề Trừng vẫn đang ước ao dùng đôi mắt cún nhìn chằm chằm tấm chăn trên người Bạch Tông Ân, vui sướng là của hai người nhưng cậu cái gì cũng không có...
Đáng thương, rét lạnh, đói bụng đói bụng.
Vì để dành bụng ăn tiệc, khi chú Quyền nấu vài món cho cậu ăn, cậu lại nghiêm túc từ chối. Chỉ gặm gặm mấy miếng bánh quy, hiện tại đã sớm tiêu hóa hết.
Vừa lạnh vừa đói.
Tề Trừng bĩu môi, đi bên cạnh chồng của mình. Nhảy nhảy hoạt động để sưởi ấm cơ thể, vô cùng đáng thương nói: "Ông xã, tui bây giờ giống cậu bé bán diêm lắm luôn!"
"... Cậu hai mươi tuổi." Bạch Tông Ân lạnh nhạt nói.
Đừng có ăn vạ như bạn nhỏ.
Tề Trừng nghe anh nói thế, như cảm thấy gió lạnh lại thổi đến từ bốn phía, oa oa khóc.
Đây là ông xã đại nhân vật phản diện đây hả?
Không một chút tình cảm, vô cùng lãnh khốc.
...
Đêm nay, chủ trì tiệc rượu chính là Vương gia. Tiểu thư Vương gia- Vương Phỉ hôm nay vừa tròn hai mươi. Đã tới tuổi mà pháp luật Hoa quốc này cho phép kết hôn, đương nhiên nhà họ Vương muốn tổ chức tiệc thật lớn.
"Tớ vừa mới nhìn thấy bóng dáng tên ngốc Tề Trừng kia. Chỉ là một tên nhà giàu mới nổi sao có thể được mời tới đây?"
Bạn thân của Vương phỉ tò mò nói.
Ngày hôm nay mà còn mời những người đó làm cái gì. Đặc biệt là Tề Trừng, Vương Phỉ chẳng phải ghét nhất là cậu ta sao?
Vương phỉ nhấp hạ môi đỏ, nhìn chính mình trong gương một thân chói mắt mê người, nói: "Cậu ta kết hôn rồi, gả cho một tên tàn --" cô bỗng nhiên nhớ đến Tưởng gia rất tôn trọng Bạch Tông Ân nên dừng lại, sau đó lại có chút đắc ý nói: "Tưởng Chấp muốn tớ ra đón."
"Cậu ấy nói muốn để cho anh cậu ấy nhìn rõ được bộ mặt thật của Tề Trừng. Chỉ chút việc nhỏ đó, tớ tiện tay nên giúp."
"Cậu và Tưởng Chấp thì ra cũng có qua lại? Có phải cậu ấy cũng có chút thích cậu không?"
"Không có đâu. Cậu ấy chỉ nhờ tớ giúp chút chuyện sau đó mời đi uống nước thôi." Vương Phỉ giả vờ hờn dỗi.
Người bạn thân thở dài ước ao.
Tại Bắc Thành này, không có nam nữ cùng trang lứa nào mà không muốn gả cho Tưởng Chấp. Ai bảo Tưởng gia làm chủ cả phương bắc chứ?
Gả cho Tưởng Chấp, chẳng khác gì nắm giữ một nửa Hoa quốc này. (Đm lố vãi :)) )
Cậu bé bán diêm Tiểu Trừng cuối cùng cũng vào trong buổi tiệc. Nhìn thấy những món tráng miệng được bày biện đẹp mắt, rất nhanh Tề Trừng đã ném mọi phiền não ra sau đầu. Biến thành cún con nhỏ háu ăn, đôi mắt đen láy như phát sáng.
"Ông xã, không biết vị của cái bánh ngọt kia như thế nào ha?" Tề Trừng nóng lòng lắm rồi, gâu gâu duỗi ra móng vuốt.
Bạch Tông Ân ngồi ở xe lăn, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Cậu có thể đi ăn thử."
"Vậy anh ở chỗ này đợi tui một chút, tui đi nhanh rồi sẽ quay lại."
Mới vừa rồi cậu còn muốn giận dỗi ông xã sao lại vô tình như thế, bây giờ oán hận gì đó bị ném hết sạch sành sanh. Dù đi ra bên ngoài nhưng Tề Trừng vẫn còn nhớ đến trách ngiệm của một cá mắm ăn bám ông xã -- phải chăm sóc anh thật tốt.
Vì vậy cậu nghiêm túc nói với Bạch Tông Ân, sau đó nhanh chóng đi lấy bánh ngọt.
Bộ dáng này của cậu trong mắt Bạch Tông Ân thật sự rất buồn cười. Nhưng Bạch Tông Ân cũng không tin một người trong thời gian ngắn sẽ thay đồi nhiều đến vậy.
Người đăng bài viết trên internet kia mới thật sự là Tề Trừng.