Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian
Chương 31
Editor: Nhã | Beta-er: Niệm.
An Nghi đang chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình lớn thì đột nhiên có một con zombie phá cửa, nó xông thẳng về phía nữ chính.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy vẫn không khỏi hết hồn.
Ninh Tinh Hà nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cô gái bên cạnh mình liền quay sang nhìn cô.
Như cảm giác được ánh nhìn của cậu, An Nghi lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Ban nãy là do tớ phân tâm thôi nhé.”
Còn cậy mạnh.
Ninh Tinh Hà cong môi cười, không vạch trần tâm tư của cô, tiếp tục xem phim.
Mấy cô bạn ở hàng trước cũng sợ hãi, ai cũng trốn vào vòng tay của bạn trai mình.
An Nghi thì không có bạn trai để trốn, chỉ có thể khoanh tay trước ngực tự bảo vệ bản thân.
Con người thật kỳ quái, chuyện gì càng đáng sợ thì lại càng muốn xem.
Có thể nói loạt series phim zombie này là những bộ kinh điển trên thế giới, An Nghi từng nghe nói qua nhưng chưa bao giờ xem, cuối cùng cô cũng biết tại sao mọi người lại kêu nó đáng sợ.
Tổng thể bộ phim mang vẻ u ám đè nén, lấy góc nhìn từ nhân vật nữ chính, khung cảnh ban đầu rất bình thường nhưng hình ảnh lại đột nhiên thay đổi, đâu đây có dơi biến dị xuất hiện, còn có các loài nhện, khiến An Nghi thấy buồn nôn.
Đến khúc cao trào, tình tiết càng trở nên k1ch thích, âm thanh xung quanh phòng phát ra đủ loại tiếng kêu r3n, làm người khác cứ cảm tưởng lũ zombie này đang ở ngay bên cạnh mình, nội dung trước kia so với nội dung bây giờ, giống hệt như đồ chơi dành cho con nít.
An Nghi không dám nhìn nữa, cả người lạnh run, cơ thể gắng sức dựa vào bên Ninh Tinh Hà.
“Sợ hả?”
Ninh Tinh Hà nhận ra hành động nhỏ nhặt của cô, thấp giọng hỏi một câu.
An Nghi nghĩ thầm, tớ đây hơn 53 cân đấy được không? Cậu đúng là dám đoán mà.
Có điều phương pháp này khá hiệu quả đối với An Nghi, chút buồn bực của cô thoáng cái đã tan biến.
“Cân nặng của con gái là bí mật, còn lâu tớ mới nói cho cậu nghe nhé.”
Ninh Tinh Hà cười khẽ, không hỏi cô nữa.
Đi xe gần 20 phút, cuối cùng Ninh Tinh Hà đưa An Nghi đến nơi mà ba và cậu ở.
Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy tòa nhà năm tầng với những mặt tường loang lổ, chúng đều trải qua sự ăn mòn của tháng năm, mặt trên còn có những vết bẩn rỉ sét, phủ đầy dây leo.
An Nghi không ngờ hoàn cảnh ở đây lại cũ nát như vậy, trông giống như một tòa nhà cổ đã xây từ nhiều năm trước, sau cơn động đất sẽ lập tức sụp đổ.
Nếu Ninh Tinh Hà không mang cô tới chỗ này, thì cô sẽ không bao giờ biết sẽ có một nơi như vầy ở không xa nhà cô.
Ninh Tinh Hà thấy rõ đáy mắt khiếp sợ của An Nghi, cậu nghĩ, chắc là cô không thể tưởng tượng được làm sao lại có thể ngủ trong một căn nhà như vậy?
“Giá nhà ở thành phố này quá đắt, giá trung bình hàng tháng cho hai phòng ngủ và một phòng khách cũng phải ba nghìn.”
Ngay khi An Nghi cảm thấy cực kỳ khó tin thì câu nói này đã vang lên bên tai cô.
Khi nghe được con số này, tim cô “lộp bộp” vài tiếng, phản ứng đầu tiên trong đầu cô là tiền tiêu vặt hàng tháng của cô ít nhất cũng phải đến sáu ngàn…
Đột nhiên An Nghi cảm nhận được sự chênh lệch giữa cô và Ninh Tinh Hà, cô có thể không thèm để ý, nhưng Ninh Tinh Hà có thể sao?
Trong lòng của cậu, cô nhất định là loại tiểu thư được nuông chiều từ bé, không chịu khổ được.
An Nghi quay đầu nhìn về phía Ninh Tinh Hà, khó hiểu hỏi: “Căn nhà này rẻ hơn nhiều sao?”
“Ừm, một tháng chỉ tốn khoảng một ngàn rưỡi, rẻ hơn nửa.”
An Nghi nghĩ đến những gì Lạc Tiêu đã nói với cô lúc trước, bây giờ chú Ninh còn đang làm bồi bàn trong một khách sạn, như thế tức là điều kiện của bọn họ vô cùng khó khăn.
“Bố tớ đang đi làm, không ở nhà, để tớ dẫn cậu đi dạo bên trong, không cần phải đi lên đâu.”
Ninh Tinh Hà nói xong, liền dẫn đầu đẩy xe vào trong.
An Nghi nhìn bóng lưng của cậu, trong mắt hiện lên sự phức tạp.
Hai người vừa đi vào trong tiểu khu, An Nghi cau mày khi nhìn thấy rác bị vứt ở khắp nơi dưới chân mình.
Khu vực này không được người ta quét dọn sao?
Ninh Tinh Hà quay đầu nhìn thấy cái cau mày của An Nghi, hình như cô ngại bẩn, cậu thấy tim mình như bị vật gì đâm phải.
Quả nhiên, cậu không nên đưa cô tới chỗ này.
Cậu đã sớm quen với sự vật hoàn cảnh ở đây, nhưng cô thì khác cô chưa từng tiếp xúc với nó, cho dù cô không có thành kiến, nhưng nội tâm nhất định sẽ có mâu thuẫn.
“Thật ra thì trong này cũng không có gì để xem, nếu không thì chúng ta ra ngoài nhìn nhé.”
Ninh Tinh Hà nói, muốn quay ngược đầu xe, nhưng An Nghi lại nhào tới nắm lấy tay lái của cậu.
“Sao cậu lại treo ngược lòng hiếu kỳ của tớ vậy? Cậu còn chưa mang tớ đi thăm thú khắp nơi mà? Dù sao thì đến cũng đến rồi, đi nhìn một chút đi.”
Nói xong, An Nghi tiên phong đi vào phía trong, còn vẫy tay với Ninh Tinh Hà.
Ninh Tinh Hà nhìn chiếc áo khoác màu trắng trên người cô còn cả đôi giày thể thao sạch sẽ dưới chân, rõ ràng là không hợp với hoàn cảnh bẩn thỉu xung quanh, đôi lông mày anh tuấn của cậu chàng không khỏi nhăn lại.
An Nghi rất nghiêm túc nhìn cảnh vật xung quanh, bởi vì đây là chỗ ở hiện tại của Ninh Tinh Hà.
Nhìn cái đầu nhỏ đang lắc trái lắc phải, Ninh Tinh Hà cảm thấy mình sắp bị sự đáng yêu của cô đánh gục.
Hai người đi dạo quanh trong tiểu khu, An Nghi đột nhiên mở miệng hỏi: “Xung quanh gần đây có chỗ nào ăn ngon không?”
Chủ đề này đột ngột xuất hiện, làm đại não Ninh Tinh Hà nhất thời không kịp phản ứng.
“Buổi trưa hôm nay cậu chưa ăn sao?”
“Mình ăn hơi ít.” An Nghi mỉm cười, ngượng ngùng nói ra nguyên nhân.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thật ra là vì buổi chiều cô định ra ngoài gặp Ninh Tinh Hà, nên cố ý để bụng đói, muốn cùng cậu đi thưởng thức mỹ thực.
Cũng không biết Ninh Tinh Hà có nhìn ra tâm tư của cô hay không, nói chung trông cậu suy nghĩ rất nghiêm túi, lát sau mới nói: “Gần nơi này có một nhà, mỗi lần đi ngang qua, tớ đều thấy nhà của bọn họ đầy ắp người.”
“Là món gì vậy?”
“Mì cá viên.”
“Oa.” An Nghi nghe xong cũng rất muốn ăn, hai mắt cô lập tức sáng lên.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Ninh Tinh Hà cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của từ “kẻ tham ăn”.
“Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn.”
“Ừm… Vậy cậu ăn cơm trưa chưa?” An Nghi nhớ tới rồi hỏi cậu.
“Chưa ăn.”
Nghe được câu trả lời hai chữ của cậu, An Nghi âm thầm hoan hô dưới đáy lòng một tiếng, vậy thì quá đã rồi.
An Nghi đang chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình lớn thì đột nhiên có một con zombie phá cửa, nó xông thẳng về phía nữ chính.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy vẫn không khỏi hết hồn.
Ninh Tinh Hà nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cô gái bên cạnh mình liền quay sang nhìn cô.
Như cảm giác được ánh nhìn của cậu, An Nghi lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Ban nãy là do tớ phân tâm thôi nhé.”
Còn cậy mạnh.
Ninh Tinh Hà cong môi cười, không vạch trần tâm tư của cô, tiếp tục xem phim.
Mấy cô bạn ở hàng trước cũng sợ hãi, ai cũng trốn vào vòng tay của bạn trai mình.
An Nghi thì không có bạn trai để trốn, chỉ có thể khoanh tay trước ngực tự bảo vệ bản thân.
Con người thật kỳ quái, chuyện gì càng đáng sợ thì lại càng muốn xem.
Có thể nói loạt series phim zombie này là những bộ kinh điển trên thế giới, An Nghi từng nghe nói qua nhưng chưa bao giờ xem, cuối cùng cô cũng biết tại sao mọi người lại kêu nó đáng sợ.
Tổng thể bộ phim mang vẻ u ám đè nén, lấy góc nhìn từ nhân vật nữ chính, khung cảnh ban đầu rất bình thường nhưng hình ảnh lại đột nhiên thay đổi, đâu đây có dơi biến dị xuất hiện, còn có các loài nhện, khiến An Nghi thấy buồn nôn.
Đến khúc cao trào, tình tiết càng trở nên k1ch thích, âm thanh xung quanh phòng phát ra đủ loại tiếng kêu r3n, làm người khác cứ cảm tưởng lũ zombie này đang ở ngay bên cạnh mình, nội dung trước kia so với nội dung bây giờ, giống hệt như đồ chơi dành cho con nít.
An Nghi không dám nhìn nữa, cả người lạnh run, cơ thể gắng sức dựa vào bên Ninh Tinh Hà.
“Sợ hả?”
Ninh Tinh Hà nhận ra hành động nhỏ nhặt của cô, thấp giọng hỏi một câu.
An Nghi nghĩ thầm, tớ đây hơn 53 cân đấy được không? Cậu đúng là dám đoán mà.
Có điều phương pháp này khá hiệu quả đối với An Nghi, chút buồn bực của cô thoáng cái đã tan biến.
“Cân nặng của con gái là bí mật, còn lâu tớ mới nói cho cậu nghe nhé.”
Ninh Tinh Hà cười khẽ, không hỏi cô nữa.
Đi xe gần 20 phút, cuối cùng Ninh Tinh Hà đưa An Nghi đến nơi mà ba và cậu ở.
Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy tòa nhà năm tầng với những mặt tường loang lổ, chúng đều trải qua sự ăn mòn của tháng năm, mặt trên còn có những vết bẩn rỉ sét, phủ đầy dây leo.
An Nghi không ngờ hoàn cảnh ở đây lại cũ nát như vậy, trông giống như một tòa nhà cổ đã xây từ nhiều năm trước, sau cơn động đất sẽ lập tức sụp đổ.
Nếu Ninh Tinh Hà không mang cô tới chỗ này, thì cô sẽ không bao giờ biết sẽ có một nơi như vầy ở không xa nhà cô.
Ninh Tinh Hà thấy rõ đáy mắt khiếp sợ của An Nghi, cậu nghĩ, chắc là cô không thể tưởng tượng được làm sao lại có thể ngủ trong một căn nhà như vậy?
“Giá nhà ở thành phố này quá đắt, giá trung bình hàng tháng cho hai phòng ngủ và một phòng khách cũng phải ba nghìn.”
Ngay khi An Nghi cảm thấy cực kỳ khó tin thì câu nói này đã vang lên bên tai cô.
Khi nghe được con số này, tim cô “lộp bộp” vài tiếng, phản ứng đầu tiên trong đầu cô là tiền tiêu vặt hàng tháng của cô ít nhất cũng phải đến sáu ngàn…
Đột nhiên An Nghi cảm nhận được sự chênh lệch giữa cô và Ninh Tinh Hà, cô có thể không thèm để ý, nhưng Ninh Tinh Hà có thể sao?
Trong lòng của cậu, cô nhất định là loại tiểu thư được nuông chiều từ bé, không chịu khổ được.
An Nghi quay đầu nhìn về phía Ninh Tinh Hà, khó hiểu hỏi: “Căn nhà này rẻ hơn nhiều sao?”
“Ừm, một tháng chỉ tốn khoảng một ngàn rưỡi, rẻ hơn nửa.”
An Nghi nghĩ đến những gì Lạc Tiêu đã nói với cô lúc trước, bây giờ chú Ninh còn đang làm bồi bàn trong một khách sạn, như thế tức là điều kiện của bọn họ vô cùng khó khăn.
“Bố tớ đang đi làm, không ở nhà, để tớ dẫn cậu đi dạo bên trong, không cần phải đi lên đâu.”
Ninh Tinh Hà nói xong, liền dẫn đầu đẩy xe vào trong.
An Nghi nhìn bóng lưng của cậu, trong mắt hiện lên sự phức tạp.
Hai người vừa đi vào trong tiểu khu, An Nghi cau mày khi nhìn thấy rác bị vứt ở khắp nơi dưới chân mình.
Khu vực này không được người ta quét dọn sao?
Ninh Tinh Hà quay đầu nhìn thấy cái cau mày của An Nghi, hình như cô ngại bẩn, cậu thấy tim mình như bị vật gì đâm phải.
Quả nhiên, cậu không nên đưa cô tới chỗ này.
Cậu đã sớm quen với sự vật hoàn cảnh ở đây, nhưng cô thì khác cô chưa từng tiếp xúc với nó, cho dù cô không có thành kiến, nhưng nội tâm nhất định sẽ có mâu thuẫn.
“Thật ra thì trong này cũng không có gì để xem, nếu không thì chúng ta ra ngoài nhìn nhé.”
Ninh Tinh Hà nói, muốn quay ngược đầu xe, nhưng An Nghi lại nhào tới nắm lấy tay lái của cậu.
“Sao cậu lại treo ngược lòng hiếu kỳ của tớ vậy? Cậu còn chưa mang tớ đi thăm thú khắp nơi mà? Dù sao thì đến cũng đến rồi, đi nhìn một chút đi.”
Nói xong, An Nghi tiên phong đi vào phía trong, còn vẫy tay với Ninh Tinh Hà.
Ninh Tinh Hà nhìn chiếc áo khoác màu trắng trên người cô còn cả đôi giày thể thao sạch sẽ dưới chân, rõ ràng là không hợp với hoàn cảnh bẩn thỉu xung quanh, đôi lông mày anh tuấn của cậu chàng không khỏi nhăn lại.
An Nghi rất nghiêm túc nhìn cảnh vật xung quanh, bởi vì đây là chỗ ở hiện tại của Ninh Tinh Hà.
Nhìn cái đầu nhỏ đang lắc trái lắc phải, Ninh Tinh Hà cảm thấy mình sắp bị sự đáng yêu của cô đánh gục.
Hai người đi dạo quanh trong tiểu khu, An Nghi đột nhiên mở miệng hỏi: “Xung quanh gần đây có chỗ nào ăn ngon không?”
Chủ đề này đột ngột xuất hiện, làm đại não Ninh Tinh Hà nhất thời không kịp phản ứng.
“Buổi trưa hôm nay cậu chưa ăn sao?”
“Mình ăn hơi ít.” An Nghi mỉm cười, ngượng ngùng nói ra nguyên nhân.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thật ra là vì buổi chiều cô định ra ngoài gặp Ninh Tinh Hà, nên cố ý để bụng đói, muốn cùng cậu đi thưởng thức mỹ thực.
Cũng không biết Ninh Tinh Hà có nhìn ra tâm tư của cô hay không, nói chung trông cậu suy nghĩ rất nghiêm túi, lát sau mới nói: “Gần nơi này có một nhà, mỗi lần đi ngang qua, tớ đều thấy nhà của bọn họ đầy ắp người.”
“Là món gì vậy?”
“Mì cá viên.”
“Oa.” An Nghi nghe xong cũng rất muốn ăn, hai mắt cô lập tức sáng lên.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Ninh Tinh Hà cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của từ “kẻ tham ăn”.
“Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn.”
“Ừm… Vậy cậu ăn cơm trưa chưa?” An Nghi nhớ tới rồi hỏi cậu.
“Chưa ăn.”
Nghe được câu trả lời hai chữ của cậu, An Nghi âm thầm hoan hô dưới đáy lòng một tiếng, vậy thì quá đã rồi.