Mộng Xuân - Ngải Ngư
Phiên ngoại 5: Từ điển tra “Mạnh Cẩn”
Sau buổi lễ trao giải, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân cùng nhau về nhà.
Vì phải tham dự sự kiện này, hai người đã để con ở nhà ông bà, nên họ về thẳng ngôi biệt thự mà hồi còn đi học, cả hai đã sống ở đó.
Khi về đến nhà, bố mẹ đã đưa bé Tiểu Anh đào đi ngủ.
Mạnh Thuờng nghe thấy tiếng động, khoác vội chiếc áo rồi từ phòng ngủ đi xuống dưới lầu.
“Bố” Mạnh Cẩn ngạc nhiên hỏi “Bố vẫn chưa ngủ sao? Tiểu Anh đào có quấy ông bà không? Chắc là không làm mẹ mệt chứ ạ?”
Mạnh Thường cười hiền hòa đáp: “Không đâu, con bé rất ngoan, sớm đã ngủ cùng với mẹ con rồi.”
“Con và Xuân Xuân đi tắm rồi ngủ đi, khuya rồi đó.” Mạnh Thuờng nói “Bố ra uống chút nước.”
“Dạ.” Mạnh Cẩn đáp rồi cùng Mạnh Xuân đi lên tầng ba.
Tối nay, hiếm khi không có con gái ngủ cùng.
Mạnh Xuân kéo Mạnh Cẩn làm loạn, nháo từ phòng tắm lên đến giường.
Mạnh Cẩn đẩy anh ra, vừa cười dịu dàng vừa thở dốc: “Anh thôi đi, nếu không mai chẳng dậy được đâu.”
Mạnh Xuân nói: “Cũng chẳng có việc gì, dậy không được thì cứ ngủ tiếp thôi.”
“Anh nói linh tinh gì vậy?” Cô đón lấy nụ hôn của anh, nhỏ giọng trách cứ: “Con gái sẽ cười anh đó.”
Mạnh Xuân cười khẽ: “Em chắc chắn không phải là người không dậy được đâu.” Anh trêu đùa.
Mạnh Cẩn định không tiếp tục nháo nữa, nhưng anh chỉ khẽ nhấc tay, cô đã lập tức mềm nhũn, cơ thể không tự chủ áp sát vào anh.
Mạnh Xuân cười hôn cô, giọng nói yêu chiều, dịu dàng: “Ngoan nào.”
Mạnh Cẩn ôm chặt eo anh, mặt vùi vào hõm cổ anh, cắn chặt môi không nói gì.
Cuối cùng, không chịu nổi, cô cắn vào xương quai xanh của anh.
Mạnh Xuân chỉ cười, xoa đầu cô an ủi, nhưng hành động lại càng thêm táo bạo.
Sáng hôm sau, quả nhiên Mạnh Cẩn không thể dậy nổi.
Tiểu Anh đào đã dậy từ sớm.
Khi thấy Mạnh Xuân xuống lầu, cô bé đang ngồi trong ghế ăn dặm của trẻ em, được Thi Tư đút cho ăn, đôi tay nhỏ bé giơ lên đung đưa, đôi chân nhỏ khẽ đạp, miệng non nớt gọi: “Ba ba, ba ba…”
Mạnh Xuân vội vàng bước lại, bế cô bé lên.
Trong tay anh, Tiểu Anh Đào lại gọi: “Mẹ, mẹ…”
“Mẹ còn đang ngủ,” giọng anh thật dịu dàng.
Tiểu Anh Đào chu môi, nhìn như muốn khóc, giọng ngọng nghịu đầy tủi thân: “Muốn mẹ…”
Mạnh Xuân đành phải nói với Thi Tư: “Mẹ, con đưa Tiểu Anh đào lên lầu tìm Mộng Mộng.”
Thi Tư cười bảo: “Đi đi, con bé ăn cũng gần xong rồi.”
Mạnh Xuân bế con gái lên tầng ba, khi đẩy cửa phòng ngủ ra, cô bé đã nhìn thấy mẹ đang ngủ trên giường. Nó liền nghiêng người về phía trước, gọi ầm lên: “Mẹ, mẹ…”
“Shh…” Mạnh Xuân dỗ dành con: “Chúng ta phải nhẹ nhàng thôi, đừng làm mẹ thức giấc.”
Tiểu Anh Đào quả nhiên không gọi nữa.
Mạnh Xuân bế con gái đến cạnh giường, vừa ngồi xuống, cô bé liền bắt đầu giãy giụa, muốn chui vào chăn cùng mẹ nằm.
Mạnh Cẩn bị tiếng động làm thức giấc, cô mở đôi mắt ngái ngủ nhìn hai ba con, rồi sau đó mỉm cười lười biếng. Mạnh Cẩn đưa tay đón con gái vào lòng, để Tiểu Anh đào nằm bên cạnh, cô bé ngay lập tức thu mình vào lòng mẹ, ngoan ngoãn nằm yên.
Mạnh Cẩn ôm con ngủ lại một giấc, khi tỉnh dậy đã gần trưa.
Bé Tiểu Anh đào vốn đang nằm trong lòng mẹ giờ lại đang ngồi trên thảm mềm chơi đồ chơi, Mạnh Xuân ngồi bên cạnh, cùng con gái vui vẻ hòa thuận.
…
Vào mùa thu năm đó, Thi Tư qua đời.
Mạnh Xuân đã từng nói rằng sẽ dạy con gọi “bà ngoại” trước và anh thực sự đã làm vậy.
Khi Tiểu Anh đào mới bắt đầu biết nói, từ đầu tiên Mạnh Xuân dạy cho cô bé là “bà”.
Lúc đó, Tiểu Anh đào phát ra tiếng đầu tiên là “po”.
Nhớ khi đó Thi Tư đang bế cô bé trong tay, bà xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.
Bà từng lo sợ rằng mình sẽ không kịp chứng kiến con gái kết hôn, sinh con, nhưng bà đã đợi được.
Trời đã ban phúc cho bà, để bà có thể tận hưởng những năm tháng cuối đời thật trọn vẹn.
Những người bà yêu thương đều ở bên cạnh.
Bà đã chứng kiến con gái bước vào lễ đường. Rồi chứng kiến con gái trở thành vợ, thành mẹ.
Nhìn lại cuộc đời, bà không phải một người vợ hoàn hảo, cũng không phải một người mẹ trách nhiệm.
Nhưng bà tin rằng, Mộng Mộng con gái bà sẽ là một người vợ đảm, một người mẹ tốt.
Đêm sau lễ tang của Thi Tư, cả nhà đang ăn tối, Tiểu Anh đào cứ đòi tìm bà ngoại.
Bởi mỗi lần cô bé cùng ba mẹ đến nhà ông bà ngoại, đều là bà ngoại cho cô bé ăn.
Nhưng hôm nay không có bà ngoại.
Tiểu Anh đào lo lắng, liên tục gọi: “Bà ngoại cho ăn, bà ngoại cho ăn…”
Bữa cơm yên lặng đã bị những lời trẻ thơ ngây ngô phá vỡ, Mạnh Cẩn nhìn con gái, đôi mắt ngấn lệ.
Khi Tiểu Anh đào đang đòi tìm bà ngoại, đột nhiên nhìn thấy mẹ mình khóc, cô bé lập tức ngoan ngoãn ôm chặt Mạnh Cẩn, thì thầm an ủi: “Mẹ đừng khóc, Tiểu Anh đào không tìm bà ngoại nữa đâu. Mẹ đừng khóc mà…”
Mạnh Cẩn ôm lấy con, siết chặt bé trong tay, nghẹn ngào không nói nên lời.
Mùa thu năm 2016, Mạnh Cẩn lần đầu đối diện với cái chết. Cô mãi mãi mất đi người mẹ yêu dấu, và sẽ chẳng bao giờ được gặp lại bà nữa.
_
Cũng trong mùa thu ấy, bộ phim “Triều” do Mạnh Xuân đạo diễn chính thức ra mắt.
Không có gì bất ngờ khi ngay từ khi ra mắt, bộ phim đã thu hút rất nhiều sự chú ý, đa phần đều là những đánh giá tích cực. Nhờ sự giới thiệu của các blogger, doanh thu và danh tiếng của bộ phim rất khả quan.
Mạnh Xuân vô cùng hài lòng với thành công của tác phẩm đầu tay này.
Tất nhiên, điều này cũng đem lại nhiều cơ hội cho cả đội ngũ làm phim.
Các nhà sản xuất và nhà đầu tư đều công nhận tài năng đạo diễn của Mạnh Xuân, và anh cũng nhờ bộ phim này mà nổi lên, tài nguyên công việc ngày càng phát triển.
Trình Tri trong giới biên kịch cũng đã có được một chỗ đứng vững chắc và có tiếng nói.
Tống Doanh đã chứng tỏ được khả năng diễn xuất tuyệt vời của mình, khiến công chúng nhận ra cô không chỉ phù hợp với các vai diễn nữ cường, mà còn có thể hóa thân vào những nhân vật dịu dàng, dễ gần. Cô đã chứng minh mình không chỉ có mỗi gương mặt đẹp, mà còn là một diễn viên thực lực, đủ sức giành được giải thưởng, trở thành nữ diễn viên xuất sắc.
Với sự thành công rực rỡ của bộ phim, câu chuyện phía sau đó dần được tiết lộ, trên mạng lan truyền tin đồn rằng nhân vật nam nữ chính trong phim chính là Mạnh Xuân và vợ anh.
Mạnh Xuân từ trước đến nay vẫn luôn giữ im lặng.
Mạnh Xuân đã dẫn Mạnh Cẩn đến một buổi chiếu phim riêng, xem lại bộ phim chứa đầy kỷ niệm của họ.
Trong rạp, cô vừa khóc vừa cười.
Sau khi xem hết phim, rất lâu sau, Mạnh Cẩn vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Cô tựa đầu vào vai Mạnh Xuân, thì thầm: “Thật tiếc, mẹ không thấy được.”
Mạnh Xuân quay sang, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rồi dịu dàng nói: “Cuộc đời này là một hành trình đầy tiếc nuối, nhưng ít nhất chúng ta vẫn có thể trọn vẹn.”
Mạnh Cẩn nhìn anh, mắt ngấn lệ, rồi cười: “Đúng vậy.”
“Anh à,” Mạnh Cẩn ngẩng đầu, giọng nhẹ nhàng “Em yêu anh rất nhiều.”
Năm đó, anh học theo cô viết một câu trên dải ruy băng đỏ: “Anh muốn em yêu anh thật nhiều.”
Giờ đây, cô nói: “Anh à, em yêu anh rất nhiều.”
Mạnh Xuân cúi xuống hôn lên môi cô.
Một lúc lâu sau, anh mới trả lời: “Anh cũng yêu em rất nhiều.”
“Đạo diễn là ước mơ của anh, bộ phim đầu tiên là món quà lớn anh dành tặng em. Dù sau này có trải qua bao nhiêu năm tháng, dù anh có không còn nữa, bộ phim này sẽ thay anh kể cho thế giới biết, có một Mạnh Xuân từng rất yêu Mạnh Cẩn.”
_
Khi Tiểu Anh đào tròn sáu tuổi, Mạnh Cẩn lại sinh con.
Lần này là một bé trai, sinh vào tháng Ba, cùng tháng với chị gái Mạnh Đào.
Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn đặt tên con trai là Mạnh Hòe, biệt danh là Quả Nho nhỏ.
_
Một tối khi Mạnh Hòe tròn một tuổi, Mạnh Xuân đang chơi với con, còn Mạnh Cẩn đang dạy Mạnh Đào bài tập mà cô bé được giáo viên giao về nhà—kiểm tra xem có biết dùng từ điển tìm tên mình không.
Nhưng hôm nay, Mạnh Đào quên mang từ điển về nhà. Không còn cách nào, Mạnh Cẩn đành đi vào phòng sách tìm từ điển.
Cô tìm được cuốn từ điển cũ mà chồng cô đã dùng khi còn đi học.
Mạnh Cẩn đặt cuốn từ điển trước mặt Mạnh Đào, nói: “Nhà chỉ có cuốn này cũ rồi, con dùng tạm nhé.”
Sau đó, Mạnh Đào bắt đầu làm theo hướng dẫn của cô giáo, tìm tên mình trong từ điển.
Khi tìm thấy chữ “孟” trong từ điển, Mạnh Đào phát hiện chữ “孟” bị khoanh tròn.
Cô bé nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, là mẹ khoanh từ này sao? Đây là họ của chúng ta mà.”
Mạnh Cẩn lúc đó chưa chú ý, trả lời: “Đây là cuốn từ điển mà ba con dùng lúc đi học, chắc là ba khoanh đó.”
Khi Mạnh Đào tra xong tên mình, cô bé bày tỏ muốn tiếp tục tra cứu tên của mẹ, ba và em trai.
“Được con nhé.” Mạnh Cẩn mỉm cười đáp.
“Vậy con tra tên của mẹ trước nhé!” Mạnh Đào vừa nói, vừa bắt đầu tra cứu.
Chẳng mấy chốc, Mạnh Đào tìm được chữ “槿” trong từ điển, nhìn thấy chữ này cũng bị khoanh tròn, cô bé ngơ ngác nhìn Mạnh Cẩn rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ nhìn này, chữ ‘槿’ trong tên mẹ cũng bị ba khoanh lại rồi!”
Mạnh Cẩn đã nhìn thấy trước khi con gái lên tiếng.
Cô ngẩn người trong giây lát rồi khẽ cười.
Sau khi hai đứa trẻ ngủ say, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân quay lại phòng ngủ chuẩn bị đi ngủ.
Khi Mạnh Cẩn đang tránh né ý định bế cô vào phòng tắm của anh, cô nghiêng đầu cười hỏi: “Anh à, anh kể em nghe, khi nào anh khoanh tên em trong từ điển vậy?”
Mạnh Xuân thành thật trả lời: “Em hỏi anh ‘鄳’ đọc là gì mà.”
Mạnh Cẩn vẫn chưa nhớ ra, đang cố gắng suy nghĩ, đột nhiên cơ thể cô bị anh bế bổng lên.
Mạnh Xuân cười, nói: “Đi tắm với anh, anh sẽ giúp em nhớ lại.”
Mạnh Cẩn giả vờ từ chối, cười khẽ: “Không muốn.”
Một lúc sau, chỉ còn lại giọng nói trầm thấp của Mạnh Xuân vang lên giữa tiếng nước xối xả.
Anh hôn lên tai cô, dụ dỗ: “Không muốn à?”
Mạnh Cẩn ngẩng đầu, mặt ửng đỏ, mắt cô mơ màng như có một lớp sương mù bao phủ, cô nói trong hơi thở nhẹ: “Muốn…”
Mạnh Xuân xoay mặt cô lại, hôn lên môi cô. Trong cuốn từ điển ấy có hàng triệu cái tên, nhưng anh chỉ cần tên “Mạnh Cẩn”.
Cô là Mạnh Cẩn gọi anh là anh trai.
Là cô gái duy nhất mà anh muốn nói.
Anh yêu em.