Mình Cưới Nhau Đi
Chương 52
Vậy là cả tối nay ba người họ đã xem cái này sao?
Vừa nãy ở thư phòng sao anh còn khen ngợi nữa chứ?
Bạn bè đáng tin, bạn thân thấu hiểu, giúp cô xoa dịu cảm xúc…
Cuối cùng lại thăng hoa thành tâm trạng như này ư?
Trác Dụ suýt thì không đứng vững.
Khương Uyển Phồn tắm rửa xong đi ra, quanh cơ thể là hơi nóng tươi mới. Hôm qua cô đã gội đầu nhưng hồi tối ăn lẩu bị ám mùi nên cô không ngại phiền phức gội lại lần nữa.
“Anh đang làm gì vậy?” Khương Uyển Phồn chỉ thấy bóng lưng Trác Dụ đang ngồi im không nhúc nhích ở chỗ bàn dài. Khi cô đến gần mới phát hiện anh cũng đang xem buổi phát sóng trực tiếp.
Trác Dụ cầm điện thoại, nói với vẻ mặt thờ ơ: “Thể lực anh ta không tốt, chưa nhảy xong một đoạn vũ đạo đã đi uống nước, uống nước lâu ơi là lâu.”
“Không phải thể lực không tốt mà là muốn kéo dài thời gian, để mọi người quẹt thẻ tặng quà đấy. Không tin thì anh thử tặng một chiếc Porsche đi, anh ta sẽ lập tức đứng dậy cho coi.”
Trác Dụ bất thình lình bật cười: “Cô Khương, em hiểu biết nhiều nhỉ.”
Khương Uyển Phồn dắt tóc rủ xuống ra sau tai, mặc đồ ngủ màu nhạt, trông cô giống như một bông hoa ngọc lan trắng sau cơn mưa. Có lẽ vì uống rượu rồi nên cô lười phân biệt lời đó có phải là nói mát hay không, trái lại còn nổi hứng trao đổi sự hiểu biết của mình: “Ngoại hình anh ta đẹp trai lắm, đỉnh nhất là mũi. Nhưng em đoán chắc mắt anh ta không được đẹp vì lúc nào cũng đeo kính mát hết, nên chỉ có thể làm anh đẹp trai trên livestream thôi.”
Hướng chủ đề thay đổi một cách kỳ dị, Trác Dụ hỏi: “Vậy sao em lại tặng quà cho anh ta?”
“Tiểu Thư lấy điện thoại em làm đấy chứ, cậu ấy không có thẻ ngân hàng.”
Lý do này nghe có vẻ hợp lý.
Vừa nãy ở thư phòng sao anh còn khen ngợi nữa chứ?
Bạn bè đáng tin, bạn thân thấu hiểu, giúp cô xoa dịu cảm xúc…
Cuối cùng lại thăng hoa thành tâm trạng như này ư?
Trác Dụ suýt thì không đứng vững.
Khương Uyển Phồn tắm rửa xong đi ra, quanh cơ thể là hơi nóng tươi mới. Hôm qua cô đã gội đầu nhưng hồi tối ăn lẩu bị ám mùi nên cô không ngại phiền phức gội lại lần nữa.
“Anh đang làm gì vậy?” Khương Uyển Phồn chỉ thấy bóng lưng Trác Dụ đang ngồi im không nhúc nhích ở chỗ bàn dài. Khi cô đến gần mới phát hiện anh cũng đang xem buổi phát sóng trực tiếp.
Trác Dụ cầm điện thoại, nói với vẻ mặt thờ ơ: “Thể lực anh ta không tốt, chưa nhảy xong một đoạn vũ đạo đã đi uống nước, uống nước lâu ơi là lâu.”
“Không phải thể lực không tốt mà là muốn kéo dài thời gian, để mọi người quẹt thẻ tặng quà đấy. Không tin thì anh thử tặng một chiếc Porsche đi, anh ta sẽ lập tức đứng dậy cho coi.”
Trác Dụ bất thình lình bật cười: “Cô Khương, em hiểu biết nhiều nhỉ.”
Khương Uyển Phồn dắt tóc rủ xuống ra sau tai, mặc đồ ngủ màu nhạt, trông cô giống như một bông hoa ngọc lan trắng sau cơn mưa. Có lẽ vì uống rượu rồi nên cô lười phân biệt lời đó có phải là nói mát hay không, trái lại còn nổi hứng trao đổi sự hiểu biết của mình: “Ngoại hình anh ta đẹp trai lắm, đỉnh nhất là mũi. Nhưng em đoán chắc mắt anh ta không được đẹp vì lúc nào cũng đeo kính mát hết, nên chỉ có thể làm anh đẹp trai trên livestream thôi.”
Hướng chủ đề thay đổi một cách kỳ dị, Trác Dụ hỏi: “Vậy sao em lại tặng quà cho anh ta?”
“Tiểu Thư lấy điện thoại em làm đấy chứ, cậu ấy không có thẻ ngân hàng.”
Lý do này nghe có vẻ hợp lý.