Mình Cưới Nhau Đi

Chương 51

Trác Dụ muốn đóng cửa nhưng Tạ Hựu Địch nhanh tay lẹ mắt, chen một chân vào trước, tay thì đẩy cửa, hai người giằng co qua lại đỏ bừng cả mặt.

Tạ Hựu Địch: “Cho tôi vào!”

Trác Dụ: “Tôi không cho!”

Tạ Hựu Địch đảo mắt, chủ động thả lỏng, Trác Dụ bên này lại không kịp rụt tay nên cánh cửa cứ thế đập mạnh vào mặt Tạ Hựu Địch.

“Ấy!” Tạ Hựu Địch che mặt, ngồi xổm dưới đất kêu đau.

Trác Dụ cau mày: “Cậu có làm sao không, để tôi xem thử.”

Tạ Hựu Địch bụm mặt lăn lộn dưới đất, giữa ngón tay rỉ máu, từng giọt từng giọt rơi xuống vẽ hoa trên mặt đất. Khương Uyển Phồn nghe tiếng vội chạy đến, bị cảnh tượng này dọa sợ lùi lại. Tạ Hựu Địch lấy tay ra, máu mũi vẫn đang chảy, anh ấy tủi thân nói: “Chồng cô mạnh tay quá.”

Trác Dụ: “Thằng ngốc này, buông tay cũng không nói với tôi một tiếng.”

Tạ Hựu Địch vươn tay lau máu mũi, cười ngô nghê bảo: “Tôi làm cậu phỏng, cậu đập trúng mũi tôi, hòa nhau có được không?”

Trác Dụ cầm khăn giấy chặn máu mũi giúp anh ấy, nheo mắt bảo: “Tạ Hựu Địch, cậu cố ý đấy à.”

Tạ Hựu Địch bĩu môi, nhỏ giọng hỏi: “Ăn nướng được không, tôi khao.”



“Từ bé tính tình chồng cô đã như này rồi, khó dỗ siêu cấp vô địch luôn ấy. Hồi cấp ba tôi chơi bóng rổ với cậu ta, cậu ta chê tôi che mất mặt cậu ta, không thể phô bày hết khuôn mặt đẹp trai của cậu ta, thế là chiến tranh lạnh với tôi những nửa tháng trời.” Trong mũi Tạ Hựu Địch nhét cục giấy nhỏ để cầm máu: “Tiểu Khương, cô nói xem, nhiều năm như vậy tôi sống có dễ dàng không.”

Trác Dụ đang lái xe, nghe anh ấy nói suýt thì gỡ cả vô lăng xuống: “Lại ăn không nói có phải không?”

Tạ Hựu Địch bảo: “Tôi đã tổn thương như này rồi còn không cho tôi nói à.”

Trác Dụ lạnh giọng đáp: “Nên lúc cậu nói chuyện, cậu là đồ bỏ đi [1] đấy.”

[1] Từ góc là “túng hóa (怂货)”: là từ phương Bắc, chỉ khuôn mặt khiến người ta ghét bỏ hoặc chỉ những kẻ quá nhát gan, sợ đủ thứ.

Một từ hai nghĩa, anh đang ám chỉ chuyện gì thì mọi người đều hiểu rõ.

Tạ Hựu Địch quay mặt sang chỗ khác, cũng biết thừa anh không muốn nhắc đến.

Bầu không khí lại rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.