Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương
Chương 78: " TÔI SỚM ĐÃ KHÔNG CÒN NHỚ GÌ NỮA RỒI "
Mai Hân đi loanh quanh trong vườn chỉ thấy xung quanh toàn là người của Long Đại đang đứng canh gác, tác phong mỗi người đều vô cùng nghiêm túc, gương mặt ai nấy đều có một biểu cảm lạnh lùng giống nhau, hệt như lão đại của họ. Mãi cho đến khi kiếm được một nơi ít người để ý nhất cô mới ngồi lại lấy điện thoại gọi cho Anh Thư.
Thời gian không có nhiều, địa điểm lại không thích hợp nên cô không thể hỏi hay nói quá nhiều chuyện liên quan đến Long Đại qua điện thoại được nên cả hai đành hẹn nhau ra quán cà phê lần trước.
Cuộc điện thoại kết thúc cũng là lúc cô nhìn thấy Mã Phi đang đi từ trong nhà ra.
- Mã Phi!
Cô đột ngột đứng dậy kêu lên một tiếng, âm thanh vừa đủ không quá to vì cô sợ nhóm người xung quanh đây sẽ để ý mình.
Mã Phi nghe tiếng ai gọi mình liền quay sang, khi thấy rõ là khuôn mặt cô anh mới nhíu mày từ từ tiến lại.
- Cô...gọi tôi, có gì căn dặn sao?
Mã Phi dừng lại khi cách cô một khoảng nhất định, anh nhẹ giọng lên tiếng.
- Không có gì quan trọng, chỉ là tôi muốn hỏi anh một vài chuyện, không biết anh có thời gian hay không?
Cô e dè hỏi, mắt khẽ đảo quan sát biểu cảm của anh.
- Giờ này, e là không thích hợp lắm.
Thấy trời đã tối, lại ở ngoài vườn nhiều côn trùng lại nhiều gió, sợ cô bị cảm lạnh anh liền muốn từ chối.
- Không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu.
- Vậy được.
Mã Phi không biết từ chối kiểu gì nữa đành đồng ý. Nghe thế cô nhẹ mỉm cười tiến đến chiếc ghế đá ngồi xuống. Mã Phi không có định sẽ ngồi cùng cô nên anh chỉ bước đến một bước rút ngắn khoảng cách một chút để nghe cô hỏi.
- Anh đi theo Long Đại bao lâu rồi.
Chợt cô lên tiếng.
- Năm 16 tuổi tôi đã là người của Long Đại, tính đến bây giời là mười bốn năm.
Mã Phi nghiêm túc đáp lại, ánh mắt không dám nhìn cô mà nhìn đại vào một khoảng không nào đó.
- Anh có biết Long Đại thích tôi từ khi nào khônh?
Cô lại lơ đãng hỏi. Dù sao ban đầu Long Đại đã sớm có sự đề phòng với cô muốn cô tránh xa cả Long Đại và Mã Phi càng xa càng tốt, thế nên việc anh ta chủ động tiến gần đến cô khiến cô không thể không nghi ngờ. Mặc dù đã có hơi ngờ ngợ về mục đích của Long Đại lúc đó nhưng cô vẫn muốn hỏi.
- Việc này... việc này tôi cũng không rõ, có lẽ là từ đêm tiệc từ thiện của V.
Mã Phi có hơi bất ngờ khi cô hỏi như thế. Nhắc đến bữa tiệc đó, đêm đó Long Đại đột nhiên lại cố ý đầu tư tiền vào dự án của cô, cố tình ở lại đợi cô đến tìm thậm chí là bất ngờ cưỡng hôn cô. Lúc đó cô có nghe Tố Châu nói Mã Phi giúp chị đi tìm cô thế nên chắc chắn anh đã thấy cảnh tượng ấy. lúc này cô đã hoàn toàn chắc chắn về ý đồ của Long Đại khi đó.
Việc Long Đại làm chỉ đơn giản là để Mã Phi nhìn thấy mối quan hệ mập mờ của cô và Long Đại, từ bỏ đi ý nghĩ thích cô bởi một khi cô đã là người Long Đại nhắm tới thì Mã Phi tuyệt đối sẽ buông bỏ. Hoặc cũng có thể là để Mã Phi nghĩ cô là loại phụ nữ đê tiện nào đó, cố ý tiếp cận anh rồi đến Long Đại. Dù là suy nghĩ nào đi nữa thì đều muốn Mã Phi tránh xa cô.
- Lần đó... dưới chân cầu thang ở ISI79, những lời tôi nói...anh còn nhớ không?
Mai Hân chợt gạt đi vài suy nghĩ về mục đích của Long Đại liền vừa ấp úng vừa dè dặt hỏi, đầu chợt ngẩng lên nhìn Mã Phi.
- Tôi sớm đã không còn nhớ gì nữa rồi.
Mã Phi lạnh nhạt trả lời, khuôn mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng thế nhưng trong lòng anh lại như có thứ gì đó dâng lên chua xót khó tả. Anh làm sao có thể quên ngày hôm đó, anh gặp cô dưới chân cầu thang, đôi mắt cô đỏ hoe, hai má ướt đẫm nước mắt sau khi bị Long Đại đe dọa. Anh càng nhớ hơn đôi mắt đỏ hoe đó ngay khi nhìn thấy anh chợt lấp lánh lên như nhìn thấy một vị cứu tinh, trong mắt cô lúc đó tưởng chừng như có mỗi anh, riêng anh.
Cũng trong khoảnh khắc đó cô còn ôm lấy anh và nói rằng gặp được anh cô rất vui. Lần đầu tiên anh ôm một người con gái, lần đầu tiên anh muốn bảo vệ che chở một người con gái, lần đầu tiên trong cuộc sống tăm tối của anh có một màu sắc rực rỡ đến chói mắt. Làm sao anh có thể không nhớ được chứ.
- Anh không nhớ cũng tốt. Thật ra tôi luôn muốn có cơ hội để nói chuyện với anh về việc này. Ngày đó dưới chân cầu thang những lời tôi nói là thật lòng, tôi tin anh cũng cảm nhận được. Khi đó tôi còn nghĩ nếu Long Đại không tìm cách đe dọa tôi, tôi sẽ...ừm...thế nhưng đến tôi cũng không ngờ tôi và Long Đại lại đến với nhau.
Cô nhẹ mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng điều gì đó.
- Chắc anh vẫn chưa biết, thật ra tôi và Long Đại đã gặp nhau từ năm tôi 7 tuổi, chúng tôi sống cùng nhau ở cô nhi viện thế nhưng sau này anh ấy rời đi, cho đến bây giờ tôi mới gặp và nhận ra anh ấy.
Mã Phi nghe thế thoáng giật mình. Anh hiểu rồi, thì ra cả hai đã từng ở cùng nhau từ rất lâu về trước, khó trách Long Đại lại yêu thương cô như thế. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao người từng nói rất vui khi gặp được anh lại bất chấp tính mạng để cứu Long Đại, yêu thương lo lắng, quan tâm Long Đại như thế, anh cũng hiểu cô hoàn toàn không giống những người phụ nữ ngoài kia, thứ cô xem trọng là tình cảm.
- Tôi hiểu rồi, cô không cần phải giải thích với tôi.
Giọng Mã Phi hơi khàn đi, anh nhẹ gật đầu nói.
- Xin lỗi anh.
Nhận ra sự thay đổi dần trong cảm xúc của Mã Phi, cô hài lòng tiếp tục nói.
- Không có gì phải xin lỗi cả, cô không hề có lỗi.
- Ngày hôm nay giải thích được với anh tôi rất nhẹ lòng, cảm ơn anh đã lắng nghe tôi cũng xin lỗi anh rất nhiều. Cũng trễ rồi, anh về cẩn thận.
Cô không đề cập đến việc mình xin lỗi Mã Phi là vì điều gì nhưng có lẽ Mã Phi đã hiểu. Chính anh cũng không muốn nói rõ về lời xin lỗi này. Cô khẽ đứng lên, xoay người đứng đối diện Mã Phi. Nói xong cô khẽ mỉm cười, dứt khoác bước vào trong nhà không hề quay đầu nhìn lại.
Thế nhưng lúc xoay người đó, bóng người trên tầng cao ngoài ban công chợt lọt vào khóe mắt cô. Khóe môi nhẹ cong lên, nụ cười như ẩn như hiện xuất hiện trên gương mặt cô hoàn toàn bị bóng tối che khuất. Tiếng bước chân cô xa dần.