Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu
Chương 22
Lúc Giang Nguyễn quay lại miếu Thành Hoàng thì cũng đã gần chiều muộn, ánh chiều tà chiếu xuống miếu thờ cũ kỹ, làm tăng thêm phần trang nghiêm.
Sạp của thần y vẫn còn ở đó, hàng người xếp đã không nhiều như lúc Giang Nguyễn rời đi nữa, nhìn thoáng qua chắc chỉ tầm mười mấy người.
Đợi thêm hai nén nhang thì vị thần y kia cuối cùng đuổi nốt mấy người còn dư lại đi, đứng lên duỗi người: “Hôm nay lại công cốc rồi.”
Người vạm vỡ bên cạnh bất mãn nói: “Ta đã nói biện pháp này của ngươi không được mà, nhiều người nhìn vào như này, ngươi cảm thấy chủ tử sẽ đường hoàng mà đến tìm ngươi xem bệnh à?”
Thần y nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn: “Sao lại không được? Ngươi chưa bao giờ nghe câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất à? Bây giờ bên người hắn chẳng có ai, đôi mắt lại còn bị mù, giờ điều hắn muốn làm nhất đó là chữa khỏi đôi mắt mù đó, không tìm đại phu thì tìm ai?”
Yến Côn nắm chặt tay, nếu không phải chủ tử nhà mình còn cần phải trông cậy vào tên lang băm này chữa bệnh thì hắn đã đánh cho hắn ta một trận đến nỗi không xuống được giường một tháng rồi.
Giang Nguyễn tránh trong góc suy tư một lúc, nghĩ xem nên làm thế nào trước, ừ, trước quân tử sau tiểu nhân, không thể vừa lên đã làm thổ phỉ được.
“Đại phu.” Giang Nguyễn đi lên trước, cười nịnh nọt: “Mong đại phu có thể đến xem giúp đôi mắt của tướng công ta.”
Hoa Diễm nhìn thấy Giang Nguyễn, nhíu mày, không kiên nhẫn: “Sao ngươi lại đến nữa vậy?”
“Đại phu...”
Không đợi Giang Nguyễn nói hết, Hoa Diễm đã xoay người đi sang phía khác, chừa cho Giang Nguyễn mỗi cái ót, ý tứ là không cần thương lượng.
Yến Côn còn chưa dứt lời, mày đã đột nhiên nhíu lại, thần sắc nghiêm túc nhìn mấy nam tử y phục ngụy trang màu xanh lá đang nhảy ra, hắn tiến lên kéo Hoa Diễm ra sau, híp mắt quát lớn: “Các ngươi là ai?”
Hoa Diễm bị hắn kéo một cái, cực kì không tình nguyện sửa sang lại y phục của mình, mắt híp lại nhìn nhìn, tức giận nói: “Yến Côn, đánh gãy hết răng bọn chúng cho bản thần y, dám đến tìm bản thần y gây chuyện, không muốn sống nữa rồi.”
Những người đó không nói lời nào mà chỉ tiến dần lên, Yến Côn một tay cầm đao một tay che chở Hoa Diễm lùi lại, còn không quên nghiêng đầu nhắc nhở Giang Nguyễn: “Ngươi cũng rời đi nhanh đi, chờ để bị liên lụy.”
Trong lòng Giang Nguyễn hiện lên hai chữ xin lỗi, đại hán này thoạt nhìn thì thấy như hung thần ác sát, nhưng con người kỳ thực khá tốt, nghĩ vậy, Giang Nguyễn đi sát lại gần trốn sau lưng Yến Côn.
Yến Côn, “……”
Mắt thấy mấy người kia sắp động thủ, có mấy tên còn vòng ra sau lưng chặn lại đường lui của hai người, trận này không đánh không được rồi, Yến Côn đẩy Hoa Diễm: “Ta chặn, ngươi đi mau, đến cầu Chu Tước đợi ta.”
Hoa Diễm run bần bật ôm chặt cánh tay Yến Côn, trong giọng nói mang theo chút nức nở: “Cầu Chu Tước ở đâu, bản thần y mù đường, ngươi không biết sao?”
Yến Côn nắm quyền, vất vả lắm mới nhịn không giơ chân đá cho hắn một phát.
Giang Nguyễn nhắm chuẩn thời cơ, vội xung phong nhận việc: “Ta biết cầu Chu Tước ở đâu, ta dẫn hắn đi.”
Mấy người đối diện đã đến gần, một tên trong tay cầm trường côn run lên xông thẳng đến trước mặt Yến Côn, Yến Côn nghiêng đầu tránh, đại đao trong tay chém xuống đẩy lùi người kia ra ba thước, sau đó một tay bắt lấy tay Hoa Diễm, tay còn lại cầm tay Giang Nguyễn lùi nhanh về phía sau, rồi dùng sức ném văng hai người ra xa: “Đi mau.”
Sau đó xoay người lao về phía mấy người kia, hai bên đánh nhau tung toé.
Giang Nguyễn túm y phục Hoa Diễm vừa chạy vừa nói: “Thần y, chạy bên này...”
Đối diện Yến Côn có năm sáu người vây lại, mỗi người đều thâm tàng bất lộ, nhưng những người này lại không hạ sát chiêu, chỉ cùng hắn so vài chiêu, như là muốn giữ chân hắn lại.
Võ công của Yến Côn tuy không phải là yếu nhưng mà cũng không đánh lại được mấy người vây kín này, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào thoát thân, mặc dù cảm thấy việc này có điều không ổn, nhưng cũng chỉ có thể lo suông thôi.
Bên này Giang Nguyễn kéo Hoa Diễm chạy thục mạng không để ý đường, quay đầu thấy không có ai đuổi theo mình, hai người mới đỡ ngực thở hổn hển.
Thấy mặt trời đã lặn, Hoa Diễm chỉ Giang Nguyễn thở hồng hộc nói: “Tên ngốc kia chắc đã thoát khỏi bọn người kia rồi, ngươi mau dẫn ta tới cầu Chu Tước đi.”
Con ngươi trong trẻo của Giang Nguyễn giảo hoạt xoay vài vòng, lúc đầu nàng định là tách thần y cùng đại hán võ nghệ cao cường kia ra, sau đó trực tiếp bắt người về, giờ xem ra dùng biện pháp ôn hoà sẽ tốt hơn so với bắt người.
“Thần y, ngươi muốn tới cầu Chu Tước à?” Giang Nguyễn nhìn hắn, thuần lương hỏi.
“Phí lời, vừa rồi ngươi cũng đã nghe rồi còn gì.” Hơi thở Hoa Diễm đã ổn định hơn, hắn đứng thẳng lưng sửa sang lại y phục cùng sợi vải đỏ trên đầu, nhìn về hai con đường trước mặt: “Đi thôi, đi trước dẫn đường đi.”
Giang Nguyễn không đi ngay mà cười cười nói: “Thần y, không thì ngươi đến khám mắt cho tướng công ta trước sau đó ta sẽ đưa ngươi tới cầu Chu Tước, được không?”
Hoa Diễm nghe vậy bừng tỉnh chỉ chỉ nàng: “Ta biết ngay nữ nhân ngươi sao có thể tốt bụng như vậy, thế nào, muốn uy hiếp bản thần y? Ngươi quá coi thường bản thần y ta rồi, hứ, đúng là đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung mà.”
Giang Nguyễn nhướng mày, hành lễ: “Vậy bổn ‘nữ tử’ không quấy rầy thần y nữa, xin cáo lui trước.” Giang Nguyễn xoay người nháy mắt lặng lẽ vẫy tay với Diệp Chu Dật vẫn luôn theo sau ở trong rừng, ý bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.