Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu
Chương 21
Giang Nguyễn rời khỏi miếu Thành Hoàng, đi xe ngựa về thành, sau đó đi bộ đến phủ Định Quốc Công.
Hai gã gác cổng ngoài cửa Định Quốc Công phủ đang ngủ gà ngủ gật, Giang Nguyễn đi đến gần, nhẹ giọng dò hỏi: “Hai vị tiểu ca, có thể giúp ta vào trong thông báo một tiếng không, ta muốn tìm Diệp công tử.”
“Ngươi là ai?” Một gã gác cổng mở to mắt nhìn trên dưới Giang Nguyễn một lượt.
“Ta tên Giang Nguyễn, Diệp công tử có biết ta, ngươi chỉ cần nói tên ta cho hắn, hắn sẽ biết.”
“Họ Giang?” Gã gác cổng kia hừ cười một tiếng, không kiên nhẫn xua tay: “Định Quốc Công phủ chúng ta không tiếp đãi người nhà họ Giang, đi xa chút đi...”
Giang Nguyễn nhíu mày, đang định nói thêm thì đúng lúc quản gia phủ Định Quốc Công từ bên ngoài quay trở về phủ, nhìn thấy Giang Nguyễn, híp mắt nhìn nàng thật lâu, đi tới hỏi: “Vị cô nương này tìm ai?”
“Giang Nguyễn?” Quản gia nhíu mày, hơi chần chừ: “Ngài là...Giang gia Nhị cô nương?”
Giang Nguyễn nghe mấy chữ ‘Giang gia Nhị cô nương” trong lòng có hơi khó chịu, nhàn nhạt nói: “Ta đã thành thân rồi, phu quân họ Kỳ.”
Quản gia vội chắp tay: “Kỳ phu nhân, mời vào trong, gia nô này thật không có mắt nhìn, gây khó dễ cho Kỳ phu nhân, mong phu nhân đừng trách.” Năm đó tiểu công tử nhà mình bị rơi xuống nước ngày mùa đông giá lạnh, Giang gia Nhị cô nương này không sợ lạnh, nhảy xuống nước cứu tiểu công tử nhà họ lên.
Phụ thân Định Quốc Công qua đời sớm, cho nên khi còn rất nhỏ Định Quốc Công đã phải kế tục tước vị Quốc Công, mười mấy tuổi đã ra tắm máu nơi sa trường, Định Quốc Công phu nhân xuất thân ở tiêu cục, một thân võ nghệ, nữ nhân mà không thua kém nam nhân, vẫn luôn không rời không bỏ làm bạn bên cạnh Định Quốc Công, phu thê hai người tình sâu nghĩa nặng, Định Quốc Công cả đời chỉ cưới một phu nhân, dưới gối hai người cũng chỉ có một hài tử.
Quản gia hung hăng trừng mắt nhìn hai gã gác cổng, sau đó quay người mời Giang Nguyễn vào trong.
Nghe nói Giang Nguyễn đến tìm mình, Diệp Chu Dật còn không tin, đến lúc gặp được Giang Nguyễn, mới thốt lên thanh âm không thể tin nổi: “Sao ngươi lại đến đây?” Trước đây Giang Nguyễn chưa bao giờ đến phủ Định Quốc Công.
Đợi quản gia rời đi, Giang Nguyễn mới nhỏ giọng nói: “Ta có chút việc nhờ ngươi giúp.”
Diệp Chu Dật đĩnh đạc nằm trên giường, hai chân bắt chéo, trong miệng ngậm cây bút lông, mắt lé nhìn nàng: “Hiện giờ ta đang bị cha cấm túc, cũng muốn giúp lắm nhưng mà năng lực thì có hạn thôi, có chuyện gì thì chờ ta ra ngoài đã rồi lại đến giúp ngươi.”
Giang Nguyễn nhẹ nhàng nhíu mày: “Nhưng sự tình gấp gáp thì phải làm sao bây giờ?”
“Sự tình gì mà gấp gáp?” Diệp Chu Dật xoay người ngồi dậy, ngồi xếp bằng nhìn nàng, mấy năm nay Giang Nguyễn chịu không ít khổ cực, nhưng nàng chưa bao giờ chủ động mở miệng tìm Diệp Chu Dật giúp đỡ, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đến tìm, chắc chắn là chuyện rất quan trọng.
Giang Nguyễn đến gần ngồi xuống cái ghế đầu giường, không giấu giếm kể cho hắn nghe sự việc.
Diệp Chu Dật cắn cắn cái bút lông, mơ hồ nói: “Ta đã nói ngươi gả cho bản công tử ta đi mà ngươi không nghe, giờ ngươi xem, còn phải lo lắng tìm đại phu cho phu quân nữa, thật là...” Thấy con ngươi trong trẻo không chớp mắt trừng hắn của Giang Nguyễn, mấy lời quanh quẩn bên miệng sắp nói ra của Diệp Chu Dật lập tức nuốt trở lại, trái lòng khích lệ nói: “Tuy rằng hắn có chút bệnh tật, nhưng cũng là người thông minh, nếu ngày ấy không phải hắn đến tìm ta đưa ra chủ ý, thì ngươi nhất định vẫn đang ở phủ Lộ Quốc Công không ra được, cho nên cũng còn tốt, cũng còn tốt, nhưng so với ta thì vẫn kém hơn một chút xíu.” Diệp Chu Dật ra hiệu một đoạn nhỏ cho Giang Nguyễn nhìn.
Giang Nguyễn bật cười, gõ đầu hắn: “Được được, không còn sớm nữa rồi, rốt cuộc ngươi có thể giúp ta không?” Lúc này còn chưa đến giờ trưa, chạy về miếu Thành Hoàng chắc vẫn kịp.
Diệp Chu Dật gãi gãi đầu, có hơi khó xử: “Khoảng thời gian này cha ta trông coi ta rất chặt, nếu muốn thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài mà còn phải mang theo mấy thị vệ của cha ta thì khẳng định là không có cửa đâu, để ta nghĩ lại, nghĩ lại...” Diệp Chu Dật gõ đầu nhíu mày suy tư.
Đương lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm ôn hoà của nữ tử: “Dật Nhi, Giang cô nương đến chơi sao?”
Diệp Chu Dật vỗ đầu một cái: “Xong rồi, nương ta tới rồi, nương ta vẫn luôn muốn gặp ngươi, nhất định là quản gia nói cho bà ấy, giờ càng không thể chạy được rồi.”
Diệp Chu Dật vừa nói xong thì cửa đã được Định Quốc Công phu nhân đẩy ra, y phục bằng lụa trắng mềm mại đính kết chân khẩu, mày lá liễu, khuôn mặt trắng nõn, liếc qua thì thấy dịu dàng, nhưng khi nhìn kỹ lại thì thấy vị Định Quốc Công phu nhân này mặt mày mang theo vài phần anh khí.
Năm đó cứu Diệp Chu Dật chỉ là chuyện trùng hợp, theo bối phận thì Lộ Quốc Công là cữu cữu của Đương kim Hoàng Thượng, sinh thần năm đó của Lộ Quốc Công, Hoàng Thượng đích thân tới phủ Lộ Quốc Công để mừng thọ, Hoàng Thượng tới, Định Quốc Công sao có thể không tới?
Chính là lần, Diệp Chu Dật trộm chạy đến hoa viên chơi, không cẩn thận rớt xuống ao nước, mà vừa đúng lúc Giang Nguyễn đi ngang qua, một tiểu hài tử, sao Giang Nguyễn có thể thấy chết mà không cứu, năm đó Giang Nguyễn cũng chỉ mới tám tuổi mà thôi, vớt được Diệp Chu Dật từ dưới nước lạnh lên, Giang Nguyễn cũng bị bệnh mất gần tháng trời.