Đồng Học Hôn Ước

Chương 37

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 37

Hầu kết của Giang Mộ Bình khẽ nhúc nhích, cầm lấy túi giấy của mình từ tay Liêu Phàm Kha, rất tùy ý hỏi Thành Nham: "Em uống rượu sao?"

Thành Nham thực sự hơi xấu hổ, vì Kim Hải Tân ở ngay bên cạnh anh, đang nhìn chằm chắm anh đầy hứng thú.

Thành Nham rũ mắt xuống, có lẽ để giảm bớt bầu không khí vi diệu lúc này, anh lấy một điếu thuốc từ trong túi, bước ra khỏi quán rượu dưới sự chú ý của Kim Hải Tân.

Thành Nham hít một hơi thuốc lá, dựa vào tường, ngọn đèn hành lang ở lối vào quán rượu chiếu lên người anh.

Anh nghe thấy bên kia có tiếng người hỗn loạn dồn dập, nghe thấy giọng nói của Liêu Phàm Kha lẫn trong tiếng người ồn ào:


"Giáo sư, em đi trước."

Là một giảng viên, Giang Mộ Bình có trách nhiệm bảo đảm an toàn cá nhân của sinh viên, hắn hỏi Liêu Phàm Kha: "Đi đâu?"

"Em...tùy tiện đi dạo một vòng."

"Về khách sạn sớm một chút."

"Ừm."
Thành Nham dừng lại một chút, nói, "Em thực sự nhớ anh."

Giang Mộ Bình còn chưa lên tiếng, Thành Nham liền hỏi: "Ý của anh là sau khi uống rượu em mới có thể nói nhớ anh sao?"

Giang Mộ Bình không tiếng động mà nở nụ cười: "A Nham——"

"Không uống em cũng dám nói."

Giọng điệu của Thành Nham có chút tính trẻ con, Giang Mộ Bình không rõ là anh có say hay không, nhưng Thành Nham liên tục nhấn mạnh rằng anh nhớ hắn, khiến Giang Mộ Bình cảm thấy hơi men say, cả người có chút lâng lâng.

"Tôi cũng nhớ em." Giang Mộ Bình nói.

Thành Nham mím môi, làn khói giữa các ngón tay từ từ cháy xén.

"Tôi không uống rượu." Giang Mộ Bình nói thêm.

Dù tỉnh táo hay say rượu, nếu như tôi nhớ em, tôi đều sẽ nói với em rằng: Tôi nhớ em.
Thành Nham ho khan một tiếng, cắn chặt điếu thuốc hút một hơi lớn, sau đó dập tắt điếu thuốc và ném vào thùng rác bên cạnh.

Những ngón tay anh hơi đỏ lên vì lạnh, xuyên qua cửa kính trong suốt anh nhìn thấy Kim Hải Tân đang vẫy gọi anh, như thể ra hiệu cho anh nhanh chóng vào quán.

Thành Nham khoát tay với Kim Hải Tân, tiếp tục đứng bên ngoài. Anh thích nói chuyện với Giang Mộ Bình, cũng thích nghe giọng nói trầm thấp của Giang Mộ Bình. Làn da tiếp xúc với không khí lạnh buốt thấu xương trở nên tê dại, nhưng dòng máu chảy khắp cơ thể vẫn ào ạt và ấm áp.

"Hôm nay trời trở lạnh, anh có mặc thêm quần áo không?" Thành Nham khàn cổ hỏi.

"Nam Thành không quá lạnh."

Thành Nham ậm ừ một tiếng, nói, "Sinh viên của anh dường như không biết anh đã kết hôn thì phải?"

Giang Mộ Bình biết Thành Nham đang nói đến Liêu Phàm Kha, "Ừm, hình như là vậy."
"Hiện tại thì biết rồi." Thành Nham nói.

"Vừa rồi tôi đang diễn thuyết, điện thoại để ở chỗ cậu ta."

"Em biết." Thành Nham vốn muốn kết thúc chủ đề này, nhưng sau khi nghĩ lại, căn bản chuyện này vẫn chưa được giải quyết, Liêu Phàm Kha biết Giang Mộ Bình đã có gia đình, nhưng cậu ta không tỏ thái độ của mình, không tranh giành với Thành Nham, thậm chí chưa bao giờ dùng lời nói bày tỏ hảo cảm đối với Giang Mộ Bình.

Cú đấm vừa rồi như đấm vào cây bông.

Liêu Phàm Kha ái mộ Giang Mộ Bình là việc riêng của cậu ta, điều đó dường như không liên quan gì đến việc Giang Mộ Bình có độc thân hay không.

Liêu Phàm Kha rất ưu tú, cũng rất trẻ, thời gian cậu ta tiếp xúc với Giang Mộ Bình có lẽ còn nhiều hơn Thành Nham.

Anh không thể không nghĩ đến điều đó, mà nghĩ nhiều thì sẽ sinh ra phiền muộn.