Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên
Chương 130: Cảm xúc
Chương 129: Cảm xúc
Cảm nhận được từ xa từng nguồn linh khí to lớn đang dần bị dịch chuyển đi rồi biến mất, như vậy tức là Tiểu Hoa đang ra tay thu lấy linh thuỷ vào trong bảo vật không gian rồi. Nhìn lại trên tay mình chỉ toàn là chai nhựa, Sơn có chút bất đắc dĩ, vốn tưởng nhận được v·ũ k·hí, bảo vật từ sư phụ đã là nhiều lắm rồi, không ngờ vẫn bị chê là nghèo. Mà trong tình huống này thì Sơn tự nhận là mình nghèo thật, phải dùng đến cả chai nhựa để đựng linh thuỷ. Nghĩ đến Tiểu Hoa này chỉ là một yêu hoa còn có bảo vật như vậy, không biết tu chân giả khác đến từ những tinh cầu cấp cao hơn trong tu chân giới còn có thể giàu có đến mức nào. Thực ra nếu Sơn biết luyện khí, và có đủ nguyên liệu thì việc làm ra những món này cũng có hy vọng, nhưng chưa nói đến có thời gian học luyện khí hay không, đến nguyên liệu cũng khan hiếm, chỉ có thể để cái ý tưởng này lại thực hiện sau.
Hình như Tiểu Hoa sắp thu hết linh thuỷ từ sáu hồ bên ngoài kia lại rồi, Sơn liền không suy nghĩ đến những vấn đề kia nữa, nhanh tay nốc đầy linh thuỷ vào các chai rồi thu lại hết vào ngọc lưu trữ. Vừa lúc cất xong chai cuối cùng thì Tiểu Hoa đã cầm theo một vật dạng bình quay trở lại rồi. Cái bình này hẳn là bảo vật không gian mà Tiểu Hoa nhắc đến rồi, tất nhiên nó cũng làm Sơn rất tò mò. Đồ từ một tinh cầu xa xôi có văn minh tu chân mà, sao không gây hứng thú được cơ chứ. Cái bình này nhìn bề ngoài không khác mấy một cái bình hoa, toàn thân bình mang một màu xanh biếc, sáng bóng như đúc từ ngọc, bên trên có vẽ một số hoa văn hình hoa lá cành khá lạ lẫm, tổng thể lại chỉ nói về mặt thẩm mỹ thì món này rất không tệ rồi. Nhưng cái Sơn quan tâm hơn cả chính là trên miệng bình còn ẩn hiện một số trận văn, cậu cũng chưa nhận ra được, nhưng có thể nhận ra trận văn này rất phù hợp với cái bình, phù hợp đến kỳ lạ, có vẻ như đây là một trong những thứ giúp kiến tạo nên công dụng thần kỳ của chiếc bình này.
Tiểu Hoa vừa chạy trở lại, nhận thấy Sơn có dấu hiệu kỳ lạ, nói thế nào nhỉ, là làm việc khuất tất sợ bị tóm được nên có chút chột dạ, có lẽ là giống như vậy. Tiểu Hoa nó đang định lên tiếng chất vấn thì lại thấy Sơn đang nhìn chằm chằm vào cái bình trên tay mình, ánh mắt lấp lánh, khao khát, làm cho nó hơi rùng mình, lập tức giấu ở phía sau lưng, rồi trừng mắt nhìn Sơn.
“Nhìn chăm chú như vậy là có ý gì? Muốn c·ướp đồ của ta sao?” – Tiểu Hoa gắt gỏng chất vấn Sơn.
“A, anh sao lại có thể làm vậy chứ, chẳng qua là vật này quá đặc biệt, lần đầu thấy qua nên muốn quan sát, nghiên cứu kỹ một lần mà thôi!” – Sợ Tiểu Hoa vẫn chưa tin lời mình, Sơn lại bồi thêm một câu – “Nói không phải đùa chứ anh mày được công nhận là có thiên phú về trận pháp đấy, mà anh cũng khá thích trận pháp, nên nhìn chỗ nào có liên quan đến trận văn, trận pháp là anh lại bị tập trung như vậy đấy.”
“Ồ, là như vậy sao?” – Tiểu Hoa nheo đôi mắt nhỏ lại nhìn Sơn, sau mấy giây thì mới giãn ra – “Được rồi, tạm thời tin lời ngươi.”
“Chắc chắn là tin được rồi, nhìn anh không đáng tin đến thế cơ à?” – Sơn cười khan.
“Cái này thì không phải do ngươi quyết định, ta sẽ theo dõi thêm.”
Tiểu Hoa nói xong liền quay đầu đi thu linh thuỷ từ trong hồ chứa, quên khuấy đi cả việc định hỏi Sơn về hành vi mờ ám khi nãy. Sơn cũng thở dài trong lòng, sao tự nhiên cậu thấy mình lại giống một thằng ă·n t·rộm thế này, lấy ít linh thuỷ thôi cũng phải lén lút sợ bị phát hiện, cũng không rõ là sợ Tiểu Hoa nó không cho lấy, hay là ngại nếu Tiểu Hoa nhìn thấy cậu đựng linh thuỷ bằng chai nhựa thông thường sẽ bị nó cười cho thối mũi nữa. Nhưng Tiểu Hoa này quá ngây thơ, dễ lừa, Sơn mới đánh trống lảng một chút đã quên đi rồi. Sơn cũng tự dặn mình là ít trêu đùa con nhóc này một chút, sợ trêu quá nó lại khóc lên thì dỗ mệt, nhưng ai bảo trêu nó lại vui như vậy cơ chứ. Để cho bản thân nghiêm túc một chút, Sơn lúc này mới quan sát Tiểu Hoa đang điểu khiển bảo vật bình chứa thu lấy linh thuỷ trong hồ chứa. Nếu phải mô tả thì giống như người ta đang dùng một vòi nước công suất lớn để hút nước từ hồ ra vậy, cột nước to kia như vòi, còn cái bình thì đóng vai trò máy bơm, nhưng nước bị bơm hút đi thì không chảy ra ngoài, nói chung là rất tiện lợi. Nhưng nhìn tốc độ hút này có lẽ sẽ mất một chút thời gian, Sơn cũng đã hiểu kha khá cách vận hành của cái bình rồi, trừ khi được tiếp xúc trực tiếp và dùng thử, không thì cũng không khai thác được thông tin gì nữa, cậu quyết định để kệ cho Tiểu Hoa làm, còn mình thì tranh thủ ngồi tu luyện thêm. Sau khi gặp được Tiểu Hoa, Sơn càng cảm thấy cấp thiết cần tăng cao tu vi nhanh hơn nữa, tất nhiên vẫn phải chú trọng đến vững chắc, bền lâu rồi, đảm bảo tu vi cảnh giới không phải chỉ có cái vỏ rỗng.
“Đại ca ngươi có phải kẻ cuồng tu luyện không vậy? Ta thu linh thuỷ cũng chỉ có một lúc, ngươi đã tranh thủ tu luyện thêm rồi.” – Tiểu Hoa lên tiếng đánh thức Sơn dậy khỏi tu luyện.
“Là do rảnh rỗi thôi.” – Sơn chỉ trả lời ngắn ngủi một câu, rồi liếc mắt ra phía xa, cố tình gọi lớn – “Phượng, mau lại đây!”
“Á!”
Tiểu Hoa nghe thấy Sơn gọi Phượng lại thì hoảng hốt hét lên, rồi nhanh như một cơn gió biến nhỏ thân thể lại, không biết ngại mà chui tọt vào cổ áo Sơn. Sơn cũng bị hành động bất ngờ này của Tiểu Hoa làm cho lúng túng, biết là sợ rồi nhưng sao lại có thể sợ đến mức như vậy được chứ.
“Ấy, nhột quá! Mau ra đi, đừng quậy nữa!” – Sơn vừa cố nén ngứa ngáy vừa đưa tay vào muốn bắt Tiểu Hoa ra ngoài – “Phượng nó không làm gì nhóc đâu, sao phải sợ đến thế.”
“Không, ngươi bảo nó tránh xa ta ra!” – Tiểu Hoa vẫn nhất quyết không ra, hét vọng ra ngoài.
Mất một lúc Sơn mới kéo được Tiểu Hoa ra ngoài, đặt lên trên vai. Cảm thấy Tiểu Hoa vẫn còn run rấy nhìn chằm chằm vào Phượng đang nằm bất động trên mặt đất, Sơn có chút bất đắc dĩ. Con hàng này tu vi không thấp mà lại quá nhút nhát, sau này có cơ hội nên rèn luyện cho nó dũng cảm hơn một chút.
“Được rồi, thu dọn xong xuôi rồi thì chúng ta xuất phát thôi, ở đây không còn gì để khám phá nữa.”
Sơn cũng mặc kệ Tiểu Hoa ở trên vai mình có nài nỉ thế nào đi nữa, trực tiếp ôm theo Phượng cưỡi lên phi kiếm bay ngược trở lại lối vào khi trước. Trên đường bay về Sơn còn nhìn thấy đàn thú theo đuôi mình lần trước lại đang đi theo đường bay của cậu lần nữa. Nhìn bọn thú này có vẻ loạn nhưng thực ra lại rất có đường lối, như một đội thú đã được huấn luyện vậy, có vẻ chúng nó biết Tiểu Hoa – cũng chính là sếp của chúng nó sắp rời đi, nên đang làm hành động tiễn biệt đây. Sơn khẽ lay lay Tiểu Hoa ở trên vai, thông báo một câu:
“Nhóc có muốn chào tạm biệt chúng nó trước khi rời đi không? Anh sợ là chúng ta sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa đâu.”
Tiểu Hoa khá sợ hãi khi Phượng đang ở gần, nhưng nghe thấy Sơn nói vậy thì cũng ngẩng mặt lên, lấy một chút dũng cảm, rồi quay xuống dưới nhìn đám thú một lần. Tuy xét về nhiều phương diện, bản chất, đẳng cấp giống loài cũng như trí thông minh thì Tiểu Hoa đều hơn hẳn đám thú, bọn này cũng chỉ có thể phục tùng mà nghe theo chỉ đạo của nó. Nhưng nói gì thì chúng nó cũng coi như là một đám bạn không chính thức của Tiểu Hoa rồi. Mấy chục năm dưỡng thương ở đây, dù có những con thú đã là lứa ra đời sau rồi, nhưng vẫn như trước, sẽ bầu bạn, giúp cho Tiểu Hoa nó không bị nhàm chán, thậm chí có thể bày trò tiêu khiển, bây giờ đột nhiên rời đi, bỏ lại đám thú này thì lại có chút tiếc nuối. Nhưng biết sao được, chỗ này chỉ có thể coi là điểm dừng chân tạm thời, không phải là nơi mà Tiểu Hoa nó thuộc về, nên rời đi chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
“Tao phải rời đi rồi, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa. Thời gian qua có chúng mày bầu bạn làm tao rất vui, giờ tao đi rồi chúng mày cũng đừng buồn, phải cố mà sống cho tốt đấy!” – Tiểu Hoa hét lớn lên – “Tạm biệt!”
Sơn có chút cảm khái, không ngờ Tiểu Hoa này nhìn vậy mà cũng tình cảm phết, còn chia tay mùi mẫn như thế này. Cũng đúng thôi, thứ gì có linh trí thì cũng có khả năng sinh ra cảm xúc, mà ở với nhau lâu thì cũng sinh tình cảm thôi, Sơn hiểu được. Nhưng không chỉ Sơn, mà Tiểu Hoa chắc chắn cũng có mục tiêu cần thực hiện, phải tiếp tục tiến lên mà thôi. Một người, một hoa, một trứng cứ thế cưỡi trên phi kiếm cùng nhau rời đi vùng đất đẹp đẽ đầy sức sống này, thực hiện chuyến hành trình chưa biết trước tiếp theo.
Cảm nhận được từ xa từng nguồn linh khí to lớn đang dần bị dịch chuyển đi rồi biến mất, như vậy tức là Tiểu Hoa đang ra tay thu lấy linh thuỷ vào trong bảo vật không gian rồi. Nhìn lại trên tay mình chỉ toàn là chai nhựa, Sơn có chút bất đắc dĩ, vốn tưởng nhận được v·ũ k·hí, bảo vật từ sư phụ đã là nhiều lắm rồi, không ngờ vẫn bị chê là nghèo. Mà trong tình huống này thì Sơn tự nhận là mình nghèo thật, phải dùng đến cả chai nhựa để đựng linh thuỷ. Nghĩ đến Tiểu Hoa này chỉ là một yêu hoa còn có bảo vật như vậy, không biết tu chân giả khác đến từ những tinh cầu cấp cao hơn trong tu chân giới còn có thể giàu có đến mức nào. Thực ra nếu Sơn biết luyện khí, và có đủ nguyên liệu thì việc làm ra những món này cũng có hy vọng, nhưng chưa nói đến có thời gian học luyện khí hay không, đến nguyên liệu cũng khan hiếm, chỉ có thể để cái ý tưởng này lại thực hiện sau.
Hình như Tiểu Hoa sắp thu hết linh thuỷ từ sáu hồ bên ngoài kia lại rồi, Sơn liền không suy nghĩ đến những vấn đề kia nữa, nhanh tay nốc đầy linh thuỷ vào các chai rồi thu lại hết vào ngọc lưu trữ. Vừa lúc cất xong chai cuối cùng thì Tiểu Hoa đã cầm theo một vật dạng bình quay trở lại rồi. Cái bình này hẳn là bảo vật không gian mà Tiểu Hoa nhắc đến rồi, tất nhiên nó cũng làm Sơn rất tò mò. Đồ từ một tinh cầu xa xôi có văn minh tu chân mà, sao không gây hứng thú được cơ chứ. Cái bình này nhìn bề ngoài không khác mấy một cái bình hoa, toàn thân bình mang một màu xanh biếc, sáng bóng như đúc từ ngọc, bên trên có vẽ một số hoa văn hình hoa lá cành khá lạ lẫm, tổng thể lại chỉ nói về mặt thẩm mỹ thì món này rất không tệ rồi. Nhưng cái Sơn quan tâm hơn cả chính là trên miệng bình còn ẩn hiện một số trận văn, cậu cũng chưa nhận ra được, nhưng có thể nhận ra trận văn này rất phù hợp với cái bình, phù hợp đến kỳ lạ, có vẻ như đây là một trong những thứ giúp kiến tạo nên công dụng thần kỳ của chiếc bình này.
Tiểu Hoa vừa chạy trở lại, nhận thấy Sơn có dấu hiệu kỳ lạ, nói thế nào nhỉ, là làm việc khuất tất sợ bị tóm được nên có chút chột dạ, có lẽ là giống như vậy. Tiểu Hoa nó đang định lên tiếng chất vấn thì lại thấy Sơn đang nhìn chằm chằm vào cái bình trên tay mình, ánh mắt lấp lánh, khao khát, làm cho nó hơi rùng mình, lập tức giấu ở phía sau lưng, rồi trừng mắt nhìn Sơn.
“Nhìn chăm chú như vậy là có ý gì? Muốn c·ướp đồ của ta sao?” – Tiểu Hoa gắt gỏng chất vấn Sơn.
“A, anh sao lại có thể làm vậy chứ, chẳng qua là vật này quá đặc biệt, lần đầu thấy qua nên muốn quan sát, nghiên cứu kỹ một lần mà thôi!” – Sợ Tiểu Hoa vẫn chưa tin lời mình, Sơn lại bồi thêm một câu – “Nói không phải đùa chứ anh mày được công nhận là có thiên phú về trận pháp đấy, mà anh cũng khá thích trận pháp, nên nhìn chỗ nào có liên quan đến trận văn, trận pháp là anh lại bị tập trung như vậy đấy.”
“Ồ, là như vậy sao?” – Tiểu Hoa nheo đôi mắt nhỏ lại nhìn Sơn, sau mấy giây thì mới giãn ra – “Được rồi, tạm thời tin lời ngươi.”
“Chắc chắn là tin được rồi, nhìn anh không đáng tin đến thế cơ à?” – Sơn cười khan.
“Cái này thì không phải do ngươi quyết định, ta sẽ theo dõi thêm.”
Tiểu Hoa nói xong liền quay đầu đi thu linh thuỷ từ trong hồ chứa, quên khuấy đi cả việc định hỏi Sơn về hành vi mờ ám khi nãy. Sơn cũng thở dài trong lòng, sao tự nhiên cậu thấy mình lại giống một thằng ă·n t·rộm thế này, lấy ít linh thuỷ thôi cũng phải lén lút sợ bị phát hiện, cũng không rõ là sợ Tiểu Hoa nó không cho lấy, hay là ngại nếu Tiểu Hoa nhìn thấy cậu đựng linh thuỷ bằng chai nhựa thông thường sẽ bị nó cười cho thối mũi nữa. Nhưng Tiểu Hoa này quá ngây thơ, dễ lừa, Sơn mới đánh trống lảng một chút đã quên đi rồi. Sơn cũng tự dặn mình là ít trêu đùa con nhóc này một chút, sợ trêu quá nó lại khóc lên thì dỗ mệt, nhưng ai bảo trêu nó lại vui như vậy cơ chứ. Để cho bản thân nghiêm túc một chút, Sơn lúc này mới quan sát Tiểu Hoa đang điểu khiển bảo vật bình chứa thu lấy linh thuỷ trong hồ chứa. Nếu phải mô tả thì giống như người ta đang dùng một vòi nước công suất lớn để hút nước từ hồ ra vậy, cột nước to kia như vòi, còn cái bình thì đóng vai trò máy bơm, nhưng nước bị bơm hút đi thì không chảy ra ngoài, nói chung là rất tiện lợi. Nhưng nhìn tốc độ hút này có lẽ sẽ mất một chút thời gian, Sơn cũng đã hiểu kha khá cách vận hành của cái bình rồi, trừ khi được tiếp xúc trực tiếp và dùng thử, không thì cũng không khai thác được thông tin gì nữa, cậu quyết định để kệ cho Tiểu Hoa làm, còn mình thì tranh thủ ngồi tu luyện thêm. Sau khi gặp được Tiểu Hoa, Sơn càng cảm thấy cấp thiết cần tăng cao tu vi nhanh hơn nữa, tất nhiên vẫn phải chú trọng đến vững chắc, bền lâu rồi, đảm bảo tu vi cảnh giới không phải chỉ có cái vỏ rỗng.
“Đại ca ngươi có phải kẻ cuồng tu luyện không vậy? Ta thu linh thuỷ cũng chỉ có một lúc, ngươi đã tranh thủ tu luyện thêm rồi.” – Tiểu Hoa lên tiếng đánh thức Sơn dậy khỏi tu luyện.
“Là do rảnh rỗi thôi.” – Sơn chỉ trả lời ngắn ngủi một câu, rồi liếc mắt ra phía xa, cố tình gọi lớn – “Phượng, mau lại đây!”
“Á!”
Tiểu Hoa nghe thấy Sơn gọi Phượng lại thì hoảng hốt hét lên, rồi nhanh như một cơn gió biến nhỏ thân thể lại, không biết ngại mà chui tọt vào cổ áo Sơn. Sơn cũng bị hành động bất ngờ này của Tiểu Hoa làm cho lúng túng, biết là sợ rồi nhưng sao lại có thể sợ đến mức như vậy được chứ.
“Ấy, nhột quá! Mau ra đi, đừng quậy nữa!” – Sơn vừa cố nén ngứa ngáy vừa đưa tay vào muốn bắt Tiểu Hoa ra ngoài – “Phượng nó không làm gì nhóc đâu, sao phải sợ đến thế.”
“Không, ngươi bảo nó tránh xa ta ra!” – Tiểu Hoa vẫn nhất quyết không ra, hét vọng ra ngoài.
Mất một lúc Sơn mới kéo được Tiểu Hoa ra ngoài, đặt lên trên vai. Cảm thấy Tiểu Hoa vẫn còn run rấy nhìn chằm chằm vào Phượng đang nằm bất động trên mặt đất, Sơn có chút bất đắc dĩ. Con hàng này tu vi không thấp mà lại quá nhút nhát, sau này có cơ hội nên rèn luyện cho nó dũng cảm hơn một chút.
“Được rồi, thu dọn xong xuôi rồi thì chúng ta xuất phát thôi, ở đây không còn gì để khám phá nữa.”
Sơn cũng mặc kệ Tiểu Hoa ở trên vai mình có nài nỉ thế nào đi nữa, trực tiếp ôm theo Phượng cưỡi lên phi kiếm bay ngược trở lại lối vào khi trước. Trên đường bay về Sơn còn nhìn thấy đàn thú theo đuôi mình lần trước lại đang đi theo đường bay của cậu lần nữa. Nhìn bọn thú này có vẻ loạn nhưng thực ra lại rất có đường lối, như một đội thú đã được huấn luyện vậy, có vẻ chúng nó biết Tiểu Hoa – cũng chính là sếp của chúng nó sắp rời đi, nên đang làm hành động tiễn biệt đây. Sơn khẽ lay lay Tiểu Hoa ở trên vai, thông báo một câu:
“Nhóc có muốn chào tạm biệt chúng nó trước khi rời đi không? Anh sợ là chúng ta sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa đâu.”
Tiểu Hoa khá sợ hãi khi Phượng đang ở gần, nhưng nghe thấy Sơn nói vậy thì cũng ngẩng mặt lên, lấy một chút dũng cảm, rồi quay xuống dưới nhìn đám thú một lần. Tuy xét về nhiều phương diện, bản chất, đẳng cấp giống loài cũng như trí thông minh thì Tiểu Hoa đều hơn hẳn đám thú, bọn này cũng chỉ có thể phục tùng mà nghe theo chỉ đạo của nó. Nhưng nói gì thì chúng nó cũng coi như là một đám bạn không chính thức của Tiểu Hoa rồi. Mấy chục năm dưỡng thương ở đây, dù có những con thú đã là lứa ra đời sau rồi, nhưng vẫn như trước, sẽ bầu bạn, giúp cho Tiểu Hoa nó không bị nhàm chán, thậm chí có thể bày trò tiêu khiển, bây giờ đột nhiên rời đi, bỏ lại đám thú này thì lại có chút tiếc nuối. Nhưng biết sao được, chỗ này chỉ có thể coi là điểm dừng chân tạm thời, không phải là nơi mà Tiểu Hoa nó thuộc về, nên rời đi chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
“Tao phải rời đi rồi, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa. Thời gian qua có chúng mày bầu bạn làm tao rất vui, giờ tao đi rồi chúng mày cũng đừng buồn, phải cố mà sống cho tốt đấy!” – Tiểu Hoa hét lớn lên – “Tạm biệt!”
Sơn có chút cảm khái, không ngờ Tiểu Hoa này nhìn vậy mà cũng tình cảm phết, còn chia tay mùi mẫn như thế này. Cũng đúng thôi, thứ gì có linh trí thì cũng có khả năng sinh ra cảm xúc, mà ở với nhau lâu thì cũng sinh tình cảm thôi, Sơn hiểu được. Nhưng không chỉ Sơn, mà Tiểu Hoa chắc chắn cũng có mục tiêu cần thực hiện, phải tiếp tục tiến lên mà thôi. Một người, một hoa, một trứng cứ thế cưỡi trên phi kiếm cùng nhau rời đi vùng đất đẹp đẽ đầy sức sống này, thực hiện chuyến hành trình chưa biết trước tiếp theo.