Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 62: Cống phẩm

“Bây giờ thì mau dẫn tao tiến vào những chỗ quan trọng trong làng của mày.” – Sơn nói với tên to con.

“Nằm mơ đi, mày tưởng là đánh bại được tao thì tao sẽ làm theo lời mày nói à?” – Tên to con cứng rắn đáp.

“Ồ, trung thành với làng quá nhỉ, nhưng tao cũng không phải là yêu cầu mày làm theo mà mày bắt buộc phải làm.” – Sơn gằn giọng nói.

“Mày muốn làm gì, muốn chém muốn g·iết gì thì cứ việc, đừng nghĩ là tao sợ.”

Gã to con nghe kiểu nói của Sơn thì vẫn mạnh giọng đáp trả, nhưng chỉ là ngoài mạnh trong yếu, hắn cũng có phải người kinh nghiệm chinh chiến lâu năm hay nhân vật già đời kỳ cựu gì đâu mà cái gì cũng không sợ được.

“Rồi mày sẽ biết.” – Sơn cười lạnh.

Nói rồi Sơn liền giơ một ngón tay lên, sau đó dẫn một ít chân nguyên lên đầu ngón tay, rồi lần lượt điểm nhanh vài phát lên người tên to con. Gã còn tưởng Sơn định t·ra t·ấn gì mình kinh khủng lắm, không ngờ lại chỉ chọc hắn vài cái, vậy thôi à? Tên to con còn đang định cười châm chọc một câu thì bỗng nhiên một cơn đau nhức bắt đầu dâng lên từ những vị trí ấy, hắn bắt đầu chảy mồ hôi đầm đìa. Nhưng chỉ vậy, hắn cũng không có mở miệng ra kêu đau gì, tuy những chỗ ấy khá nhức nhối khó chịu, nhưng vẫn còn trong tầm chịu đứng của hắn. Nhưng Sơn lập tức nói một câu khiến hắn tê tái cả cõi lòng:

“A, nãy giờ điểm mấy lần vẫn nhầm chỗ, thảo nào mãi không thấy có tác dụng. Xin lỗi nhé, lần này tao sẽ làm đúng.”

Sơn lại nhấc tay lên điểm thêm một phát nữa lên người tên to con, lần này sẽ không sai nữa, đúng không? Ngay sau khi Sơn điểm xong lên một chỗ, tên to con bắt đầu cảm thấy thân thể không hiểu ngứa ngáy khó chịu, dần lan ra toàn thân. “Cái gì đang xảy ra, sao người mình lại ngứa đến như vậy?” – Gã nghĩ. Lúc này người hắn càng lúc càng ngứa, muốn đưa tay đi gãi mà lại bị trói, không gãi nổi, hắn bắt đầu co quắp giãy giụa liên tục, cọ sát trên mặt đất, ấy vậy mà không đỡ ngược lại càng ngứa thêm. Thà cứ t·ra t·ấn đ·ánh đ·ập có khi còn cảm thấy dễ chịu hơn, chứ cứ ngứa thế này chắc hắn điên mất. Hiệu quả này có được là do Sơn đã dùng kỹ thuật điểm huyệt bằng chân nguyên, làm r·ối l·oạn cảm giác trong cơ thể tên to con, làm cho hắn luôn cảm thấy ngứa. Mặc dù đã từng khám phá qua cơ thể vài người, nhưng vừa nãy thực sự là Sơn vẫn chưa quen dò ra đúng vị trí huyệt đạo, nên mới xuất hiện sai chỗ vài lần.



“Kể ra mà đủ thực lực thì mình cũng muốn dùng chiêu đọc ký ức của đối phương giống sư phụ, chứ đe doạ rồi dùng trò thế này lằng nhằng tốn thời gian quá!” – Sơn thầm than.

“Mau… mau dừng lại, tao dẫn mày đi là được chứ gì. A, a, ngứa c·hết tao mất!” – Gã to con nhịn được một lúc nhưng cuối cùng cũng không chịu được mà phải thốt lên.

“Sớm nghe theo có phải đỡ phải chịu đau khổ không?” – Sơn giọng hài hước nói.

Sơn lập tức điểm lại đúng vị trí huyệt đạo, phá giải đi cơn ngứa ngáy của hắn, sau đấy kéo hắn dậy từ dưới mặt đất.

“Được rồi, mau làm công việc của mày đi.” – Sơn nghiêm giọng.

“Hừ! mày không phải nhắc. Nói trước, ở những địa điểm đó đều có những người mạnh mẽ hơn tao canh giữ, mày có bị làm sao thì cũng đừng có tìm tao gây sự.” – Tên to con khó chịu lên tiếng.

“Mày chỉ việc dẫn đường, còn lại tao tự xử lý. Nhưng tao cũng dặn trước, nếu mày dám gạt tao thì sẽ biết thế nào là đau khổ.” – Sơn lạnh giọng – “Dẫn đường mau!”

Thế là tên to con bị trói tay đằng trước phải ngoan ngoãn dẫn đường đi cho Sơn đằng sau. Theo lời tên này kể, kỳ thực cũng chỉ có ba địa điểm là quan trọng nhất trong làng, đó là kho lương thực, nhà chứa cống phẩm cùng nhà trưởng làng. Sơn cứ theo thứ tự tăng dần độ nguy hiểm mà đi thôi, bỏ qua kho lương thực đi, giờ không phải lúc nghĩ đến ăn uống, vậy địa điểm tiếp theo là nhà chứa cống phẩm.



“Nhà chứa cống phẩm là gì?” – Đang đi thì Sơn chợt hỏi một câu.

“Tên như ý nghĩa, còn là cái gì nữa?” – Tên to con trả lời.

“Được rồi, vậy cống phẩm là gì?” – Sơn hơi bực mình lên tiếng.

“Bất kể thứ gì, từ lương thực đến những thứ hiếm lạ, kể cả con người, chỉ cần có chỉ thị của thần linh thì đều là cống phẩm dâng hiến cho ngài hết.”

“A, vậy chỗ cống phẩm kia là các người, ừm, hiến tế kiểu gì, đưa đến nhà tên trưởng làng kia à?” – Sơn cười lạnh.

Tên to con không để ý đến ý tứ trong câu của Sơn, vẫn tự hào nói:

“Đúng, trưởng làng là người trực tiếp giao tiếp với thần linh, chính ngài ấy sẽ làm lễ dâng những vật tế này lên cho thần linh, thần linh chấp thuận thì làng sẽ được chúc phúc, bảo vệ qua đại nạn đang giáng xuống cả thế gian.”

“À, ra là vậy, chẳng lẽ các người cũng hiến tế hết cả phụ nữ trong làng đi rồi sao?” – Sơn hỏi một câu mà cậu vẫn luôn nghi vấn từ lúc mới vào làng đến giờ.



“Sao có thể, bọn họ vẫn đang sống rất tốt, nhưng bây giờ phải làm việc ở kho thực phẩm hoặc nhà trưởng làng, để lại việc canh gác cho bên đàn ông chúng tao.”

“Vậy tên trưởng làng kia có năng lực gì mà các người lại cung phụng đến như vậy? Hắn thật có thể giao tiếp với thần linh à?”

“Không ai được phép quan sát lúc trưởng làng giao tiếp với thần linh, nhưng mỗi lần ngài làm lễ là thần linh lại biểu thị ra thiên uy, thể hiện là lễ đã được nhận.” – Tên to con khi nói đến vấn đề này thì tỏ ra kiêng kị, kính phục.

“Còn năng lực thì sao?” – Sơn hơi mất kiên nhẫn với thằng này rồi.

“Trưởng làng có rất nhiều năng lực, không ai biết hết được, nhưng tao biết những người dám chống lại trưởng làng, chống lại ý chí của thần linh thì sẽ bị hoá đá hết, bị đặt ở cạnh nhà cống phẩm để răn đe những kẻ có ý định xấu.”

“Năng lực hoá đá sao, lại còn có nhiều năng lực khác nữa chứ, có thật không vậy, nếu là thật thì tên trưởng làng này khó giải quyết rồi đây.” – Sơn thầm nghĩ.

Vừa đi vừa nói, hai người đã đến gần nhà chứa cống phẩm rồi, đúng là một mảnh đất cạnh nhà chứa đặt đầy các tượng đá hình người, đủ loại kiểu dáng, đủ loại lứa tuổi, cảm xúc phong phú, có cái lành có cái bị nứt vỡ. Sơn hơi rùng mình nghĩ: “Đây toàn là người sống sờ sờ bị hoá đá đấy à, nhiều hơi quá rồi đấy.” Sơn lập tức trói tên to con một chỗ, bịt kín miệng hắn lại để hắn không giở trò được.

“Mày đợi ở đây, tao đi một tí rồi quay lại.” – Để lại câu này, Sơn liền lướt nhanh về phía nhà cống phẩm.

Để cho chắc ăn Sơn liền kích hoạt thuật ẩn thân, biến mất khỏi tầm mắt người khác, tiến vào phía trong, trên đường cậu còn đánh ngất đi hai gã canh gác phía ngoài. Vào trong nhà, thật đúng là có rất nhiều thứ được tuyển chọn, chuẩn bị kỹ càng, từ hoa quả đến thức ăn, rượu… thậm chí sâu bên trong còn có nhà tù, có lẽ là để giam cầm một số người, chắc là để dâng cho tên trưởng làng thưởng thức đây, chứ hiến tế cái gì nữa, nhưng bây giờ trong phòng giam cũng không có ai. Cũng không còn gì đáng lưu tâm nữa, Sơn liền theo lối cũ về lại chỗ tên to con.

Tên to con nằm bên ngoài cũng không phải chờ lâu, Sơn đã lại trở về chỗ hắn, bắt hắn dẫn tiếp đến chỗ nhà trưởng làng. Qua miệng thằng này, Sơn biết được lý do tại sao từ tối đến giờ rất ít gặp dân làng qua lại, thì ra là ở nhà trưởng làng đang có nghi thức hiến tế diễn ra, hầu hết người đã qua đấy rồi. Nhà trưởng làng nằm ở trên một ngọn đồi thấp ngay phía sau cùng của làng, một vị trí khá thích hợp để gã làm ra mấy trò vô lại đấy. Khi đã được chỉ vị trí chính xác rồi, Sơn cũng chẳng cần tên to con dẫn đường nữa, cậu lập tức cho hắn tiến vào mộng đẹp, tránh phiền phức không đáng có, còn cậu ẩn thân đi, một mạch tiến lại gần địa phận xung quanh nhà trưởng làng. Vừa đến gần nơi đấy, Sơn đã thấy đèn đuốc sáng trưng, một vài tiếng gõ lớn từ trống vang lên. Bất ngờ, một tia sét lớn từ trên trời giáng xuống mặt đất, kèm theo sau là một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc.

“Không phải chứ, lão trưởng làng này thật có thể gọi sét được sao?”