Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 167: - 168

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mây (Sky)

11|02|2022

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 167.

Cậu nhe răng ra giống như muốn cắn đứt một miếng thịt của Trương Kim Hổ.

Đây là lần đầu tiên Trương Kim Hổ nhìn thấy bộ dáng hung ác như vậy của Trần Trừng, nó lập tức bị dọa, vội vàng kêu lên: "Ông nội, bà nội, có người đánh cháu."

Đúng lúc ông bà nội của nó ở cách đó không xa, nghe được thằng cháu bảo bối la lên, lập tức chạy tới, cầm đầu chính là một người đàn ông cao tuổi nhưng vẫn còn cường tráng, đó chính là ông nội của Trương Kim Hổ.

Ông ta bước tới thật nhanh, trực tiếp đem thân thể nhỏ bé của Trần Trừng giật ra, mà bà nội của Trương Kim Hổ đi theo phía sau, thấy trên mặt nó có mấy vết cào, lập tức bùng nổ.

Bà ta giơ cây quạt hương bồ to bằng lòng bàn tay lên tát thẳng nào mặt Trần Trừng không chút lưu tình, khi đánh biểu cảm trên mặt bà ta càng dữ tợn hơn.


Trần Trừng bị ông nội Trương Kim Hổ giữ lại không có cách nào phòng bị, bàn tay kia trực tiếp rơi trên mặt cậu, trẻ con da mặt mỏng nên mặt cậu lập tức sưng phồng lên.

Ông nội Trương Kim Hổ ném Trần Trừng xuống đất, hừ một tiếng khinh bỉ: "Mày là thằng súc sinh có mẹ sanh mà không có mẹ dạy, lại dám đánh cháu ngoan của tao, tao thấy mày chán sông rồi."

Trần Trừng bị ném trên mặt đất cả người toàn tro bụi, cậu không quan tâm cơ thể mình dính đất cát, đứng dậy với khuôn mặt sưng tấy, siết chặt nắm đấm: "Trả xe của tôi lại đây."

Trong nháy mắt, ông nội Trương Kim Hổ đang đầy khí thế bị làm cho giật mình, nhưng rất nhanh ông ta đã bình tĩnh lại, không cần nhìn ông ta cũng biết đây là xe của ai, vậy thì làm sao, miễn cháu ngoan của ông ta thích, và lọt vào tay thằng bé thì chính là của nó.


"Cái gì mà của mày, đó là tao mua cho Kim Hổ, thằng súc sinh nhà mày dám tới cướp à."

"Đúng vậy, sáng hôm nay Kim Hổ nhà tao còn đang chơi chiếc xe này." Bà nội nó cũng phụ họa theo.

Trương Kim Hổ cầm xe, vẻ mặt đắc ý.

Trần Trừng xiết chặt nắm đấm, muốn xông lên lần nữa để cướp chiếc xe về.

Trương Kim Hổ cười khinh bỉ: "Đây là xe của tao, nếu mày dám cướp về, sau này tao sẽ chặn đường chị gái mày."

"Đúng vậy Kim Hổ, nếu nó dám đánh con, con liền đi tìm chị nó phân xử thử." Bà nội nó phụ họa nói.

Lời này vừa nói ra Trần Trừng đang muốn xông lôn lập tức ngừng bước chân, đôi mắt đen nhánh như chú sói con nhìn chằm chằm bọn họ.

Cậu cắn răng nói: "Đây là đồ cha mẹ mua cho tôi, bây giờ tôi lập tức đi tìm cha mẹ tôi, chúng ta sẽ xem xem."

Nói xong, Trần Trừng nhìn chiếc xe bốn bánh trong tay Trương Kim Hổ một chút, rồi co cẳng chạy về hướng nhà mình.


Trần Trừng muốn trở về nhà méc cha mẹ, cậu muốn nói cho cha mẹ biết là Trương Kim Hổ và ông bà nội nó khi dễ cậu.

Đứa bé trai tám tuổi nắm đấm siết thật chặt, nhanh chóng hướng về nhà chạy, chỉ cần cha mẹ còn ở lại, bọn họ nhất định sẽ đem chiếc xe cầm về, Trương Kim Hổ phải nói xin lỗi với cậu.

Mà sau khi Trần Trừng rời đi không bao lâu, mấy ông bà cụ đi tới cũng nghe nói chuyện này, nhìn thấy xe trong tay Trương Kim Hổ, nghe xong liền biết chuyện gì xảy ra.

"Chiếc xe nhỏ kia đúng là của Tranh Tử,  mấy ngày trước tôi còn tận mắt thấy Trần Lập đưa chiếc xe cho nó."

"Không sai, tôi cũng nhìn thấy, tôi sẽ không nhìn lầm đâu. Ông Trương, ông căn bản không có mua chiếc xe đồ chơi đó, đừng có mà nói hươu nói vượn."

"Ông Trương mau kêu chái nội của ông đem chiếc xe trả lại cho người ta, làm người thì nên tích đức một chút."
Ông nội Trươnc Kim Hổ bị nói tới đỏ mặt tía tai, ông ta nghĩ muốn lớn tiếng phản bác, nhưng những người đứng trước mặt đều có bối phận lớn hơn so với ông ta.

Hết chương 167.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨