Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 225

Cuối cùng, tất cả đều gậy ông đập lưng ông tự hại chính mình, có thể thấy làm người không được làm điều xấu. Ngẩng đầu ba thước có thần minh, nhân thiện nhân khi thiên bất khi. Nếu không tin thì ngẩng đầu lên mà xem, ông trời xá tội cho ai.

Đối mặt với những tin đồn thất thiệt đang ầm lên, An Vương đã đến thỉnh tội, tự kể lại mình không có cách nào để dạy con gái, khẩn cầu hoàng đế tước bỏ danh hiệu quận chúa của nữ nhi.

Hoàng đế phê chuẩn.

An Vương chán nản sai người đưa nữ nhi đến biệt trang ở Bắc địa. Vì giành giật một nam nhân đã có hôn ước mà bày mưu tính kế huỷ hoại sự thanh bạch của vị hôn thê của đối phương, cuối cùng ác giả ác báo lại loạn luân với đường huynh. Nàng ta đã thân bại danh liệt, không còn cơ hội để có thể làm lại mình.

An vương hối hận vô cùng, là do năm xưa nuông chiều nữ nhi quá mức, đáp ứng cho nàng ta tất cả những gì nàng ta muốn, khiến nàng ta hoang tưởng rằng mình có thể có tất cả mọi thứ mình muốn, đến mức không biết chừng mực, cố tình liều lĩnh làm bậy, cuối cùng gây ra đại hoạ tày trời, ăn năn hối hận không kịp.

Giờ khắc này, Đường Cẩm Hân cuối cùng cũng biết hối hận, hối hận đến tận xương tủy. Mẫu phi chết rồi, phụ vương chán ghét ruồng bỏ, ngay cả đến tước vị quận chúa cũng không còn, nàng ta không còn gì, chỉ vì yêu phải một người không nên yêu, vứt bỏ cả lễ nghĩa liêm sỉ qua một bên.

Nàng ta sai rồi, nàng ta thật sự đã biết sai rồi, nàng ta không nên cưỡng cầu, nhưng bây giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi.

Ngay cả A Ngư cũng phải kinh ngạc trước diễn biến thần tiên này, cứ tưởng là đối thủ lợi hại như thần ai ngờ đâu lại là chiến hữu ngốc như heo. Nàng thậm chí còn tự hỏi liệu lục hoàng tử có lương tâm khi cố tình tiết lộ sự thật cho thiên hạ biết. Đương nhiên là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi, dính vào chiến hữu ngốc như heo như lục hoàng tử là sự bất hạnh của Tấn Dương quận chúa, là vận may của nàng ta.

Một ngày trời nắng ấm áp, A Ngư hiếm thấy có tinh thần thoải mái, liền dẫn theo mấy người nha hoàn đi đến hồ nước lớn ở gần biệt trang để câu cá. Nàng đã dọn khỏi Đại Lý tự, chuyển đến sơn trang Ôn Tuyền được ngự tứ, hai cung nữ Trang đầu và Cung ma ma đều rất đảm đang, chăm sóc sơn trang gọn gàng ngăn nắp, không cần A Ngư phải thao tâm.

Ngồi trên chiếc ghế dài êm ái như mây, một tay cầm cần câu, một tay vuốt v e chú mèo trong tay, A Ngư gần như chỉ muốn duỗi cái lưng lười biếng ra.

Cung nữ Lan Hinh đang nói chuyện thì nhắc đến Cung ma ma: “Không biết chỗ ma ma dạo này tiến triển thế nào?”