Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1529: Danh sách tử vong (42)

Editor: Shu:

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bóng tối.

Bóng tối giơ tay không thấy năm ngón.

Sơ Tranh cảm giác mình đang đứng, nhưng không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì...

Đổi vị diện rồi?

Cô chỉ đập bàn điều khiển thôi mà, không đến mức như thế chứ?!

"Vương bát đản?"

【 Tiểu tỷ tỷ, ta ở đây. 】 Âm thanh thanh thúy của Vương Giả vang lên trong đầu.

"Ta đang ở đâu? Thẻ của ta đâu? Treo chưa?"

【 Còn đang trong phòng nhỏ đấy. 】 Vương Giả nhịn nhẫn: 【 Thẻ người tốt cũng rất ổn, chưa treo, yên tâm. 】

Còn đang ở trong phòng nhỏ, vậy tại sao cô không thấy gì?

Không biết Sơ Tranh bổ não cái gì rồi, đáy lòng kinh hãi: "Có phải ta mù không?"

【... Tiểu tỷ tỷ, ngài không cần nghĩ loạn, ngài ổn lắm, bây giờ đang trong chương trình khởi động lại, ngài rất nhanh có thể nhìn thấy đấy. 】

Chương trình khởi động lại?

Cái vị diện nát gì đây?

【 Tiểu tỷ tỷ à, bối cảnh vị diện này của chúng ta chính là trò chơi này nha, cô cứ khăng khăng muốn làm vậy làm gì, cô nói xem cô cần gì phải thế? 】 Vương Giả nói lời thấm thía.

Cô chơi hỏng bối cảnh luôn rồi, đây là chuyện quái gì chứ!

Không thể im lặng làm một tên phá gia sao!

"Ngộ nhỡ ta có thể đi ra ngoài thì sao?" Sơ Tranh không phục lắm.

【...】Cô từng thấy kịch bản tận thế cầu sinh đột nhiên chuyển thành kịch bản đô thị vườn trường ngọt ngào chưa? Tiểu tỷ tỷ cô là quá ngây thơ hay đơn thuần muốn gây sự hả!!

Giận tím người.

Muốn yên tĩnh.

Vương Giả không nói chuyện với Sơ Tranh nữa, trực tiếp che giấu.

Không biết qua bao lâu, bóng tối trước mắt Sơ Tranh dần dần tản ra, lúc này cô đang đứng trên đường phố trong phòng nhỏ.

Bốn phía có không ít người chơi qua đường, mỗi người bọn họ nói chuyện, nhìn qua không có gì khác biệt so với bình thường.

Sơ Tranh: "..."

Đậu... má!

Chỉnh lý chính là quay ngược thời gian của toàn bộ phòng nhỏ sao?

Đây là kéo ngược lại mà Vương bát đản thường dùng à?

【 Tiểu tỷ tỷ, căn cứ theo quan sát của ta, chắc không phải là kéo ngược lại, mà là sửa chữa ký ức của tất cả người chơi, cũng khôi phục theo phòng mô phỏng ban đầu của cả phòng nhỏ. 】

Tựa như chữa trị trong trò chơi, thời gian vẫn tiến về phía trước, chẳng qua người chơi bị xóa số liệu, bản đồ khôi phục nguyên trạng.

"Vậy tại sao ta còn nhớ rõ?" Thẻ người tốt sẽ không quên ta luôn rồi chứ? Vậy chuyện trước đó ta làm không phải lãng phí thời gian rồi sao?

【...】Chuyện này còn phải nói sao? Bởi vì cô có một con hack to bự là ta ở đây nè!!

Sơ Tranh hoài nghi thẻ người tốt quên mất mình, vội vàng chạy qua nhà hàng của Tây Mộ.

Tây Mộ vừa lúc đẩy cửa đi ra, hắn liếc mắt một cái liền thấy Sơ Tranh, vài bước đi xuống bậc thang, kéo cánh tay cô: "Em không sao chứ?"

"Anh chưa mất trí nhớ?"

Tây Mộ lắc đầu.

Khi ở phòng điều khiển, sau khi Sơ Tranh phá hủy bàn điều khiển, hắn rất nhanh liền lâm vào một mảnh bóng tối.

Chờ đến lúc nhìn thấy ánh sáng lần nữa, chính là ở trong cửa hàng của hắn.

"Chương trình sửa chữa kia, chắc hẳn chính là khôi phục lại nơi này." Kí ức của người chơi bị xóa, mấy con quái vật kia không thấy tung tích, tường phòng hộ của phòng mô phỏng có lẽ cũng khôi phục rồi.

Kết quả này, chứng minh cho dù bọn họ làm thế nào cũng không thể rời khỏi nơi này.

"Chúng ta đi thêm lần nữa." Sơ Tranh nói.

"??"

Sơ Tranh hùng hổ đến "ngân hàng", có người còn đang ở trong "ngân hàng" làm nghiệp vụ, mấy nhân viên đứng quầy kia thấy Sơ Tranh hùng hổ đi qua, ngay lập tức lui về phía sau.

Những người chơi còn lại mờ mịt nhìn bọn họ, tình huống gì đây?

"Xem ra các người cũng nhớ rõ." Ngữ khí Sơ Tranh lạnh lẽo: "Các người đưa tôi vào, hay là tôi tự đi vào?"

Nhân viên quản lý: "..."

"Còn... còn có lựa chọn khác không?"

Sơ Tranh không có thiện ý quét mắt nhìn người kia: "Các người chết rồi tôi đi vào."

"Chọn A!"

Nhân viên quản lý trăm miệng một lời.

-

Lần thứ tư bóng đêm xuất hiện trên đường phố, Sơ Tranh xác định bối cảnh này có lẽ không đổi được, phá hư thì chương trình của phong nhỏ sẽ chỉnh lý.

Mấu chốt là chương trình sửa chữa kia không có biện pháp ngăn cản...

Có điều không sao cả.

Chơi trò chơi thôi mà!

Làm sao có thể hạn chế phát huy được!

Lúc Sơ Tranh bước vào "ngân hàng" một lần nữa, mấy nhân viên quản lý đều muốn khóc rồi.

"Cô đừng đến nữa có được không, cô cũng thấy rồi, kết quả đều giống nhau!!"

Bọn họ không muốn cứ bị chỉnh lý hết lần này tới lần khác.

Hai tay Sơ Tranh đút túi, vào trong quầy, ngựa quen đường cũ mở cánh cửa thông vào buồng điều khiển ra: "Tôi chỉ đi xem xem, không quấy rầy các người, các người cứ tiếp tục."

Quản lý viên: "..." Bọn họ tiếp tục cái gì chứ!

Cô là ma quỷ à?

Tại sao không thể chỉnh lý cô luôn đi!!

Chương trình sửa chữa chỉ khi phòng nhỏ sắp mất đi mới có thể khởi động, cho nên Sơ Tranh không động đến phòng nhỏ, bắt đầu sửa loạn quy tắc của phòng mô phỏng.

Sự thật chứng minh Sơ Tranh đúng.

Thế là mỗi ngày nhân viên quản lý đều có thể nhìn thấy Sơ Tranh, còn đúng giờ hơn cả bọn họ đi làm.

Nhân viên quản lý: "..."

Rốt cuộc ai mới là nhân viên quản lý đây!

Tại sao cô vào phòng điều khiển còn thuần thục hơn cả bọn họ thế!

Nếu không phải đánh không lại cô...

Thôi bỏ đi, làm việc nào.


Tranh gia cần vé tháng làm dịu nè ~

Xông lên nào ~

Vì Tranh gia ~

Xin mời bỏ phiếu quý giá của bạn ~

***







Mỗi ngày mặc niệm câu này 3 lần để tỉnh táo lại.

Giận bay màu 😾

Từ giờ trong chương đôi khi sẽ chèn thêm vài câu như thế, thông cảm haaa ಥ‿ಥ

Giờ tui mới đi học về nà, ngủ ngon (´ ω "♡)