Xin Hãy Tha Cho Tôi
Chương 76: 76
“Cô An cũng không phải cố ý làm bỏng cô, hiện tại cô ấy đã xin lỗi rồi, cô cũng nên tha thứ cho cô ấy đi.” Lâm Hiểu kéo góc áo của Mặc Tinh, nhỏ giọng nói.
Mặc Tinh liếc nhìn Lâm Hiểu và dứt tay cô ấy ra.
Bàn tay của Lâm Hiểu bỗng rơi vào không trung, cô ấy cười một cách mỉa mai, sau đó bỏ tay xuống, rồi lại giơ tay lên, cuối cùng không biết đặt ở đâu.
"Việc xin lỗi hay không là việc của cô An, còn tha thứ hay không là chuyện của tôi.” Mặc Tinh nhìn An Sơ Tuyết, lời nói của cô dường như ám chỉ đến chuyện này nhưng cũng dường như đang có ý đề cập tới chuyện khác: “Chuyện cô làm, tôi sẽ không bao giờ tha thứ, dù có chết tôi cũng sẽ chui đầu vào quan tài cùng với nỗi hận thù của tôi dành cho cô.”
An Sơ Tuyết hai mắt lóe lên, trong mắt cô ta thoáng xoẹt qua một tia u sầu.
Khuôn mặt tuấn tú của An Thiếu Sâm bỗng trở nên căng thẳng, anh ta hét lớn: “Mặc…”
“Mặc Tinh có lẽ cần nghỉ ngơi thêm, anh, anh để thuốc bổ lên bàn đi, chúng ta đi thôi.” An Sơ Tuyết ngắt lời anh ta, khó khăn lắm mới bước trở lại xe lăn.
Lông mày An Thiếu Sâm nhăn lại thành ba đường: "Nhưng Mặc Tinh bắt nạt người quá đáng!”
“Cô ta nói đúng.
Xin lỗi cô ta là việc của em, còn tha thứ cho em hay không là việc của cô ta.” An Sơ Tuyết cười khổ: “Hơn nữa, dù là cố ý hay vô ý, em cũng đã làm tổn thương cô ta.
Anh, mình đi thôi."
Nói xong, cô ta cười xin lỗi với Mặc Tinh rồi quay xe lăn ra khỏi cửa.
An Thiếu Sâm vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích di chuyển tí nào, lạnh lùng nhìn Mặc Tinh nói: "Cô thật sự khiến tôi… quá thất vọng.”
“Tôi nhớ tối hôm qua tôi vừa nói rằng anh An không nên ở một mình với tôi nữa.
Tôi không muốn bị người khác mắng là hồ ly tinh hay tiểu tam.” Mặc Tinh ngắt lời anh ta.
Đôi môi mỏng của An Thiếu Sâm mím chặt thành một đường, bàn tay anh ta vo tròn nắm chặt lại, khớp xương trở nên trắng bệch vì dùng sức.
“Cô An đang đợi anh ở bên ngoài.
Anh nên ra ngoài càng sớm càng tốt.
Tốt nhất là đừng để cô An hiểu lầm gì.” Mặc Tinh bỏ qua sự tức giận của mình, cô nhẹ nói.
An Thiếu Sâm nặng nề khịt mũi: “Cô không cần đuổi, tôi tự đi được!"
Nói xong, An Thiếu Sâm sải bước tới cửa, cầm tay nắm cửa rồi khẽ dừng lại, anh nói: “Nếu cô vẫn còn điên cuồng như vậy, có ngày sẽ hối hận!”
“Hối hận hay không cũng chẳng liên quan gì tới anh, không cần anh phải lo lắng.” Chân đã gãy rồi, cô còn có thể hối hận cái gì? Hai điều duy nhất cô hối tiếc là đã yêu Tiêu Cảnh Nam và coi An Sơ Tuyết như bạn thân của mình.
Cạch!
An Thiếu Sâm đóng sầm cửa lại và rời đi với khuôn mặt tức tối.
Hai chân Lâm Hiểu đều mềm nhũn cả ra, cô ấy chống tường bước xuống giường, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Cũng may là cô phản ứng nhanh, giật lấy cái qυầи ɭóŧ khiêu gợi đó, nếu không tôi không biết giải thích thế nào."
Trên giường bệnh, Mặc Tinh nheo mắt, không nói một lời nào.
"Nếu thấy cũng chẳng sao.
Nếu bị cô An và anh An nhìn thấy, chỉ cần chúng ta không nói mục đích của việc sử dụng những bộ quần áo này để quyến rũ tổng giám đốc Tiêu là được, bọn họ chắc chắn sẽ không để tâm tới.
Vừa rồi vội vàng quá chưa kịp nghĩ ra điều này.” Lâm Hiểu lo lắng, sợ hãi nói.
Mặc Tinh xếp đống đồ lót khiêu gợi vào hộp quà: “Bao nhiêu chỗ này? Tôi sẽ chuyển tiền cho cô."
“Cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Chúng ta là bạn bè mà, không cần rõ ràng như vậy.” Lâm Hiểu thận trọng lấy lòng.
Mặc Tinh đóng nắp lại, đặt hộp quà bên cạnh gối, quay đầu nhìn cô ấy: “Bao nhiêu?"
"Tôi sợ tổng giám đốc Tiêu không thích nên chọn mấy bộ chất liệu tốt.
Ba món tổng cộng là 18,84 triệu, cô đưa tôi 18 triệu là được rồi.” Thấy cô khăng khăng kiên quyết như vậy, Lâm Hiểu đành khai ra.
Mặc Tinh lông mi khẽ run lên, cô cất điện thoại đi, nói: “Khi nào xuất viện tôi sẽ đưa tiền mặt cho cô.”