Xà Đại Nhân

Chương 41: Song Xà Xương Quai Xanh



Dường như Mặc Dạ bị lời nói của tôi làm cho chấn kinh rồi, sắc mặt hắn tối đi, lắc đầu nói: "Không còn.

"
"Đến bây giờ tôi vẫn không thể gặp cô ấy à?" Trong lòng tôi đột nhiên có phần nặng nề, không biết là cảm giác gì.

Mặc Dạ lắc đầu với tôi, thấp giọng nói: "Không thể! Ta đưa em đến động đi.

"
"Bà nội của tôi qua đời.

" Tôi gói tro cốt lại, nhìn Mặc Dạ: "Bây giờ không thích hợp.

"
"Long Duy !" Ngữ khí của Mặc Dạ nặng hơn, thấp giọng nói: "Quan tài rắn và Liễu Đông Phương sẽ không tìm em nữa, nhưng em cũng bị trúng độc dâm xà của ta.

"
"Tôi biết.

" Tôi thắt nút buộc lọ tro cốt lại, trầm giọng nói: "Vào lúc ở trong động đêm đó.

"
Hai loại độc, cộng thêm sự bảo vệ suốt mười tám năm, ân cứu mạng một đêm, Mặc Dạ vẫn cảm thấy không an toàn, còn muốn thêm khí thể, cùng với độc dâm xà của chính hắn…
"Tôi vẫn chịu được, chờ tôi rãi tro cốt của bà xong lại nói.

" Tôi cười khổ với Mặc Dạ rồi ôm tro cốt ra ngoài.

Mặc Dạ không đi theo, trái lại Ngưu Nhị lại cười hì hì hỏi tôi đi đâu, bị Hà Ca dùng thức ăn gọi lại.

Hà Ca làm việc vẫn luôn rất cố chấp.

Xe điện ở ngoài cửa, tôi lái xe đi đến con sông nhỏ trên trấn, mở lọ tro cốt ra, chậm rãi rải xuống.

Bây giờ nghĩ lại, quả thật trước kia tôi không quan tâm chuyện gì cả.


Có một lần bà nội đến nhà tôi ăn cơm, hình như có nhắc trong thôn có một bà cụ qua đời.

Phụ nữ thôn Hồi Long không thể vào phần mộ tổ tiên, cho nên bà cụ kia được an táng ở một mảnh đất trồng rau, bà nội cảm thấy không tốt, cho nên nói bây giờ đang phổ biến chuyện hỏa táng, bà muốn tro cốt của mình được ném xuống sông.

Khi còn sống không được đi xa, sau khi chết nói không chừng có thể đi xa theo dòng nước.

Rắc tro cốt xong, tôi bèn ném cả lọ tro cốt xuống sông.

Sau đó lái xe điện ra ngoài, gió đêm thổi lên khuôn mặt tôi, mặt tôi càng ngày càng nóng, trong đầu lại bắt đầu vang lên tiếng rắn rít.

Con người của tôi thật ra không có lý tưởng gì lớn, nghỉ đông nghỉ hè bạn học khác đi ra ngoài du lịch với ba mẹ, tôi nghe thấy thì rất hâm mộ.